Chương trước
Chương sau
Lão Ưng đã bố trí xong trực thăng, Khương Mạn và mọi người ngồi trực thăng tới sân bay rồi sau đó bay về Bắc Thành. Thập Tam và Thập Thất ở lại để giải quyết nốt chuyện. Còn về phần Tây Thố cái tên cặn bã này, đương nhiên cũng bị đưa về Bắc Thành.  

Trên đường di chuyển đại bộ phận thời gian bà lão đều chìm vào giấc ngủ, Khương Mạn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc không dám rời đi. Sau khi máy bay hạ cánh Khương Mạn mới gọi bà tỉnh lại.   

“Bà ngoại, chúng ta tới rồi, ngay bây giờ có thể về nhà rồi, con ôm bà nhé?”  



Bà ngoại gật đầu, ánh mắt có chút hoang mang, hình như đang lẩm bẩm gì. Khương Mạn không nghe rõ sau mới nghe được vài từ: “Tiểu Mạn sẽ mệt……bà, bà tự đi…..”  

Trong lòng Khương Mạn lại càng đau sót.   

Người già mà bị hành hạ nhiều năm như vậy, thực ra tinh thần đã có chút rối loạn rồi.   



Cô nhẹ giọng: “Không mệt, con khoẻ lắm, ôm mười bà ngoại cũng được, bà đừng sợ con mệt, vậy chúng ta ngồi xe lăn nhé?”  

Bà lão trả lời: “Ừ, Tiều Bạc …….sẽ đau lòng…..nó, nó có thương cháu không?”  

“Vâng, Bạc Hạc Hiên rất thương con, sau này bà ngoài cũng sẽ thương con nhé, được không ạ?”  

Trên mặt bà lão có một nụ cười ngượng, như là rất lâu rồi chưa cười, có chút cứng đờ kỳ quái.   

Những vết sẹo trên mặt vì nụ cười này mà bị kéo căng lên. Bà lão hình như nhớ ra cái gì đó, đưa tay sờ mặt, “Không, không dễ nhìn, dọa người……”  

“Không đâu.” Khương Mạn cởi áo khoác của mình khoác lên người bà, nhẹ nhàng đội cái mũ lên, “Bà ngoại đừng sợ.”  

Bà lão gật đầu. Khương Mạn bế bà lên trên xe lăn.   

Lúc cô xuống máy bay điện thoại của cô vang lên, là Khương Nhuệ Trạch gọi tới. Sau khi xuống tới mặt đất Khương Mạn mới mở điện thoại.   

Lúc nhận điện thoại chỉ thấy tiếng than thở của Khương Nhuệ Trạch: “Anh không cản nổi hắn, hắn về nước rồi.”  

Khương Mạn nhíu mày, bảo Arthur chăm sóc bà bản thân lại đi qua một bên, nhỏ  giọng nói: “Tình hình thế nào anh?”  

“Mấy tiếng trước, anh định gọi em, mà hình như mọi người đang trên máy bay, không thể gọi được.”  

Khương Nhuệ Trạch mau chóng nói: “Bạc Hạc Hiên về nước rồi, hắn bay từ đây về luôn, tính thời gian thì tới Bắc Thành rồi.”  

“Khương Ngụy Viễn lên cơn điên dùng cả thuốc nổ, mặc dù bọn anh đứng xa chỗ bị nổ, nhưng Bạc Hạc Hiên vì bảo vệ anh nên bị thương. Em gái xin lỗi nhé……”  

Lòng Khương Mạn như căng lên: “Anh ấy bị thương như thế nào?”  

“Lưng bị bỏng nặng, một mảnh đạn còn ngăm vào lưng, nội tạng không làm sao, nhưng bị bỏng diện rộng, nếu không cẩn thận dễ nhiễm trùng.”  

“Em biết rồi……”  

Khương Mạn lạnh giọng: “Vết thương của anh ấy em sẽ xử lý, anh ba đừng tự trách.”  

Sau khi dập máy, Khương Mạn quay lại, Arthur có chút lo lắng muốn hỏi nhưng nhìn Khương Mạn lắc đầu nên thôi.   

Bên khác Lão Ưng cũng nhận được điện thoại, anh quay qua nhìn Khương Mạn muốn mở miệng lại nghe thấy giọng cô: “Tôi biết rồi.”  

Lão Ưng gật đầu, cảm thấy khí thể của bà chủ thật đáng sợ.   

Sau khi xuống máy bay thì mọi người vào lối đi dành cho VIP, vừa vào đã nhìn thấy một thân hình cao lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.