Chương trước
Chương sau
“Em gái tôi không vô vị tới vậy đâu.” Khương Nhuệ Trạch xì một tiếng: “Chỉ cần cô đừng tự tìm chết, em gái tôi sẽ chả quan tâm cô đâu.”  

“Khương Mạn hoá ra lại rộng lượng như vậy?”  

Joanna Kiều cười như không nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, nhếch miệng nói: “Khương Nhuệ Trạch, anh và Khương Mạn quen nhau được bao lâu, không chút đề phòng yêu chiều cô ta tới vậy.”  



“Không sợ có ngày chiều quá chiều thành một đứa vô ơn luôn à?”  

“Mẹ nhà cô bị bệnh à, cô là ai chứ, đến lượt cô quản chuyện nhà tôi?” Khương Nhuệ Trạch mắng một câu: “Em gái tôi có cứt chó thì cũng thơm hơn cái mồm cô, câm mồm đi, nếu không Bạc Hạc Hiên không bỏ qua cho cô đâu, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu!”  



Sau đó dập điện thoại.   

Joanna Kiều thế mà lại không buồn, nhìn vẻ mặt ai oán của người phụ nữ bên cạnh, cười lạnh một cái: “Nghe thấy chưa? Khương Nhuệ Trạch yêu em gái lắm đó.”  

“Những yêu thương đó vốn dĩ nên thuộc về cô, tôi cảm thấy buồn thay cô.”  

Người phụ nữ cắn răng: “Tôi phải xé nát lớp mặt nạ của con giả mạo đó! Tôi muốn xé nát cô ta!!”   

“Yên tâm, tôi sẽ giúp cô.”  

Joanna Kiều vỗ vào tay cô ta, “Nhưng mà không thể vội vã, đầu tiên……phải làm cho bọn họ cảm thấy chúng ta vô hại.”  

Joanna Kiều vén mái tóc của cô ta lên, nhìn vào khuôn mặt vàng vọt nói: “Cái tên Khương Mạn này bây giờ không thuộc về cô nữa rồi, sau này cô tên là Khương Vân.”   

“Từ bây giờ, cô phải thay đổi bản thân, không cần biết bề ngoài hay là trên phương diện nào.”  

Joanna Kiều kéo cô ta lên: “Chỉ có cách đạp Khương Mạn xuống, cướp đoạt hào quang của cô ta, như vậy mọi người mới chú ý tới cô.”  

“Để đám anh trai ngốc kia tỉnh ngộ không khó, làm bọn họ nhìn ra chân tướng mới khó, cho nên quan trọng nhất là phải có được lòng của bọn họ.”  

Joanna Kiều nói thao thao: “Bọn họ có cảm tình với kẻ giả mạo kia, khi đã mềm lòng cứ nhất quyết nhận cô ta là em gái thì thế nào?”  

“Cô phải càng cố gắng mới được, làm cho kẻ giả mạo kia vào đường cùng – ép chết!”  

Joanna Kiều dịu dàng sờ đầu ‘Khương Vân’, ánh mắt có chút hung ác, giống như đang dạy một con chó.   

“Tôi sẽ giúp cô, Khương Vân.”  

“Những thứ thuộc về cô, tôi sẽ giúp cô – Lấy lại hết.”  

Khương Vân ngẩng đầu nhìn cô ta: “Thế còn cô? Chỉ vì Bạc Hạc Hiên sao?”  

“Không, so với có được anh ta, tôi lại càng thích nhìn anh ta bị huỷ diệt, nhìn bộ dạng đau khổ của anh ta hơn.”  

Joanna Kiều nở nụ cười bệnh hoạn: “Ai bảo anh ta không yêu tôi? Dám không yêu tôi, vậy thì anh ta phải chịu đau khổ.”  

“Không còn cách nào khác, anh ta làm tổn thương trái tim tôi.”  

“Những người làm tôi đau lòng…..đều không có kết cục tốt.”  

Khương Vân ngoan ngoãn cúi đầu, ánh mắt có chút lấp lóe. Nói đi nói lại hoá ra vẫn chỉ là lợi dụng cô ta?  

Không sao cả, chỉ cần có thể lấy lại những thứ thuộc về mình, cô ta sẽ để con đàn bà điên Joanna Kiều này lợi dụng! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.