Cô đổi giọng: “Thực ra tiếng Tây Ban Nha của tôi cũng kém lắm! tôi học dốt, tôi thú nhận!”
(Hahahaha! Điềm Điềm và Lý lão âm giống y tôi lúc đi học!)
(Nước mắt của học sinh kém, trong nhóm người trung niên lão Lý có vẻ thảm!)
(Điềm Điềm cô học Bạc tiểu tam đúng không? Sau khi yêu đương thì rớt liêm sỉ!)
Rossi vẫn nở nụ cười, vừa mở mồm nói đã làm cho Điềm Điềm và Lý lão âm ngu người luôn.
“Không sao đâu, tôi có thể nói được tiếng Đế Quốc, nói giỏi nữa.”
Không phải tốt sao, sao nó còn có lẫn một cái giọng rất kỳ vậy.
Tang Điềm trợn mắt: “Ngài Rossi, khẩu âm của ngài, là vùng Đông Bắc?
“Đúng vậy~ con dâu tôi là người vùng Đông Bắc.” Rossi ranh ma chớp mắt.
Lão Lý tuyệt vọng, “Không tính cách người như vậy là phạm quy, còn cho học sinh kém sống không vậy~”
Rossi cười sảng khoái, vẫy tay: “Không sao, tôi kể cho mọi người câu chuyện này, sau đó làm một bài test nhỏ, yên tâm, đáp án nằm trong câu chuyện tôi kể.”
“Nhưng mà bài test, khẳng định là có chấm điểm, nếu không đủ điểm, còn nhận phạt nhé.”
Tang Điềm từ đầu tới giờ từ nhiên cảm thấy sợ hãi, “Phạt, phạt cái gì?”
Rossi cười một cách ngây thơ, bộ dạng thành thật.
“Đương nhiên là thưởng thức món ăn đặc sắc bản địa, món cheese casu marzu mọi người đã ăn thử chưa?”
Lão Lý: “=͟͟͞͞(꒪ᗜ꒪‧̣̥̇)!!”
Tang Điềm:“๐·°(৹˃ᗝ˂৹)°·๐”
Không muốn! chúng tôi không muốn chút nào đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-game-show/2238373/chuong-995.html