Chương trước
Chương sau


(Lại là một ngày Khương Mạn vùi dập nhan sắc của chính mình!)  

Bầu không khí này có sát khí quá nặng.  

Lý Lão Âm cầm loa nói: “Các vị khách mời đều biết rồi chứ, dịch vụ đánh thức lần này không liên quan gì tới ekip chương trình hết!”  

Tang Điềm chậc một tiếng: “Lão Lý, chú rũ bỏ trách nhiệm cũng giỏi đấy, có tiến bộ nhỉ!”  



Lý Lão Âm nháy mắt một cái, nực cười, thời đại tân tiến, ông đây còn có thể không tiến bộ hay sao?  

Tự Thiên Sách ngáp một cái, ánh mắt mang theo cảnh giác: “Sáng sớm mới 3 giờ chú đã gọi chúng tôi dậy, lão Lý, chắc không phải chú định để bọn tôi ra nước ngoài bán đồ ăn sáng đấy chứ?”   

“Chú cẩn thận không là tôi kiện chú tới tổ chức nhân đạo quốc tế đấy!”  



Lý Lão Âm tỏ vẻ đàng hoàng: “Ekip chương trình nhân từ, sẽ không làm loại chuyện táng tận lương tâm như vậy đâu!”  

Lời vừa phát ra, đám khách mời đồng loạt nôn khan.  

Tin chú mới lạ.  

“Lão Lý đừng phí lời nữa, nhanh lên đi!” Khương Mạn thúc giục, ban đêm ở thành phố Lancelot vẫn rất lạnh, cảm giác như chỉ có tám, chín độ thôi vậy.  

Lão Lý nhìn dáng vẻ co rúm sợ lạnh của cô, nở nụ cười kỳ quái: “Ôi giồi ôi, cách ăn mặc của cô và anh Bạc hôm nay, thật là trên cả tuyệt vời!”   

Khương Mạn mặc một chiếc áo khoác lông dài màu hồng, bên trong mặc một chiếc áo nỉ liền mũ màu hồng, đầu thì cắt quả đầu đinh không thể cản gió, Khương Mạn trùm mũ kín mít, trên đỉnh mũ còn có thể nhìn thấy một đôi tai gấu.  

Ăn mặc thế này vừa hoang dã, vừa đẹp, lại mang một phong cách thiếu nữ kỳ dị.  

Đặc biệt là màu hồng kia……  

Lại còn là màu hồng baby kinh dị! Vừa quê vừa ngố!  

Chỉ cần là người không có khí chất, mặc màu này lên người, chẳng khác nào đồ nhà quê chạy theo phong cách HKT!  

(Gu thẩm mỹ của Khương Mạn thật không ngoài sự kỳ vọng của tôi!)  

(Tôi muốn biết trong tủ quần áo của Khương võ thần có phải đều là hàng ế không bán đi được hay không?)  

(Khương võ thần thì tôi hiểu, thế nhưng Bạc Hạc Hiên là sao vậy? Anh bị vợ anh đầu độc tư tưởng lệch lạc rồi à?)  

(Hahahaha! Cười xỉu! Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Bạc thần lại im lặng như vậy rồi, đeo cái kính đen xì đó chẳng phải là vì không có mặt mũi nhìn ai hay sao?)  

(Chu choa mạ ơi! Hôm nay là CP hồng phấn à? Đồ đôi à? Có thể khiến Bạc Hạc Hiên mặc lên người cái màu hồng đó, coi như Khương Mạn cô ghê gớm!)  

(Cười i..ẻ, Bạc thần, anh gỡ mắt kính đen ra đi, còn đấu tranh làm gì nữa!)  

Bạc Hạc Hiên mặc y chang như Khương Mạn. Đều là cái màu hồng kinh dị đó……  

Anh luôn đeo kính đen, trên mặt thì không có lấy một nụ cười.  

Phong cách ngày thường của anh quả thực không có cái loại thiếu chín chắn như này……  

Phải cảm ơn chú Elijah, chuyên gia ‘lãng mạn vĩnh cửu’ đã đem vứt hết toàn bộ quần áo trong hành lý của anh đi, thay vào đó là toàn bộ quần áo trong tủ cùng một kiểu với Khương Mạn!  

Hơn nữa……tất cả đều là màu hồng!  

Chiếc áo lông này cũng coi như là chiếc bình thường nhất rồi.  

Anh thậm chí còn lục thấy cả quần áo nam loại có ren nữa kìa! Gu thẩm mỹ của Bạc Hạc Hiên cả đời này cũng chưa từng bị khiêu chiến tới độ này!  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.