Chương trước
Chương sau
“Anh dám!” Trương Chấn cùng nhiều trưởng lão khác tức giận nhao nhao hét ầm lên.  

Trong khi họ đang nói chuyện, khí tức bừng bừng dồn dập, gió thổi ngang qua đạo quán, có một tia sấm sét mờ mờ ảo ảo hiện lên giữa bầu trời.  



“Tôi có gì mà không dám!” Đường Tuấn tiến lên một bước.  



Đùng! Đùng! Đùng! Khí thế mạnh mẽ bùng lên từ Đường Tuấn, giống như sóng xung kích đánh bay Trương Chấn và toàn bộ các trưởng lão khác. Bảy hoặc tám trưởng lão, bao gồm cả Trương Chấn, một cao thủ của cảnh giới Thần Hải, ấy thế mà ngay cả Đường Tuấn cũng không thèm nhượng bộ lấy một lời. Trương Tĩnh Hòa lùi lại vài bước. Bóng dáng Trương Tín Triết khẽ run lên, vẻ mặt đông cứng.  

“Đồ kém cỏi!” Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn nhìn thêm, xoay người rời đi.  

"Thầy ơi!"  

“Chưởng giáo!”  

Sau khi Đường Tuấn rời đi, Trương Tĩnh Hòa và một nhóm trưởng lão nhìn Trương Tín Triết với vẻ mặt nhăn nhúm khó coi.  

Trương Tín Triết thở gấp, rốt cuộc kiềm chế lại, nói: "Tạm thời cứ nhịn anh ta đi.”  

“Đừng quên lời hứa của cậu.” Trương Tín Triết liếc Tạ Hoàng Đồng, nghiêm nghị nói.  

Trong lòng Tạ Hoàng Đồng tràn ngập buồn đau, dường như không nghe thấy gì.  

Trương Tín Triết hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn vào trong đạo quán, trong ánh mắt như có lửa đốt, như có thể nhìn thấy đạo sĩ già nua bên trong đã đi đến bên kia sườn dốc cuộc đời. Ông ta hỏi: "Sư thúc, chùa Ba Vàng, Cổ Hồng Lĩnh, còn có một vài người của thế gia ẩn cư đều đã xuống đến chân núi rồi. Xin hỏi lúc nào thì sư thúc độ kiếp?”  

Một tiếng thở dài phát ra từ bên trong đạo quán, sau đó Trần Tùng Ân nói: "Tối nay."  

"Được. Vậy thì, tối nay toàn thể trên dưới núi Yên Tử sẽ cung kính tiễn đưa sư thúc." Trương Tín Triết khom người nói.  

Sau khi nói xong, Trương Tín Triết quay người rời đi cùng với một nhóm trưởng lão của Thiên Sư Đạo.  

Ngay khi Trương Tín Triết bước ra khỏi đạo quán, một tên thiếu niên bình thường khô khan như ngói lặng lẽ rơi lệ, đầu tiên là nghẹn ngào, sau đó khóc to hơn, cuối cùng gào khóc như một con dã thú không nhà không cửa. Không có ai khuyên nhủ anh ấy. Trần Tùng Ân chỉ im lặng.  

Sau đêm nay, ngọn núi Yên Tử khổng lồ này sẽ chỉ còn lại một thanh niên canh giữ đạo quán trống trải này. Thế sự nhân tình chỉ mới vừa bắt đầu thôi.

Trần Tùng Ân hấp hối và sắp độ kiếp là sự kiện lớn nhất trong giới võ đạo Việt Nam trong suốt trăm năm qua. Với tiến trình thay đổi của trời và đất, thiên địa linh khí sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ có càng nhiều võ giả đạt được cực cảnh và càng có nhiều người sẽ đối mặt với sự lựa chọn của cửa ải này.  

Đó là sống tạm ở thế gian lay lắt chút hơi tàn thêm vài năm, hay hăng hái quyết đấu một phen, bước vào cảnh giới tu hành đắc đạo, từ nay trở về sau biển rộng trời cao mênh mông?  

Ngay cả một võ giả cực cảnh cũng sẽ bàng hoàng và lo sợ khi đứng trước sự chọn lựa này. Nhưng bây giờ, Trần Tùng  n đã lựa chọn độ kiếp, giống như người đầu tiên làm nên chuyện, dù thất bại hay thành công, ông ta sẽ soi đường chỉ lối cho thế hệ mai sau. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.