Chương trước
Chương sau


“Đúng đấy. Ông ta rốt cuộc vẫn còn chưa có chết, Tạ Hoàng Đồng và Đạo Thể chỉ là chuyện nhỏ. Chờ Trần Tùng Ân chết rồi, lại xử lý bọn họ sau. Người của chùa Ba Vàng và Cổ Hồng Lĩnh sắp tới rồi, chúng ta cũng nhanh đến chỗ chưởng giáo chân nhân báo lại đi, để chưởng giáo chân nhân sớm có chuẩn bị.”  



Đám người thảo luận xong thì ngay lập tức đi về phía đỉnh núi Yên Tử.  

Đường Tuấn đi theo Tạ Hoàng Đồng về phía sau núi, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một ngôi đạo quán có chút lụp xụp. Ngôi miếu đạo sĩ này rõ ràng đã trải qua vô số năm tháng, rất nhiều chỗ đã quá cũ kỹ suy tàn, trái ngược hoàn toàn với những đạo quán được trang hoàng đẹp đẽ bên ngoài. Lá khô rụng khắp đường đi, bốn phía không có một đạo sĩ núi Yên Tử nào cả.  



Tạ Hoàng Đồng nhỏ giọng đau lòng nói: “Trước kia lá khô trên con đường này đều là do thầy tôi tự tay quét dọn, không có lấy một chiếc lá rụng.”  

Đường Tuấn im lặng không nói gì. Tạ Hoàng Đồng bái Trần Tùng Ân làm thầy mới được hơn một năm, nhưng tình cảm thầy trò lại không hề kém một chút nào so với những cặp thầy trò gắn bó mấy chục năm.  

“Đồ nhi ngốc nghếch, sau khi thầy ra đi, lá rụng trên con đường này phải giao cho con quét dọn rồi.” Lúc này, một giọng nói từ trong tòa đạo quán xập xệ kia truyền ra ngoài.  

Thanh âm này, Đường Tuấn vẫn nhớ rất rõ. Đúng là giọng của Trần Tùng Ân rồi.  

“Thầy ơi!” Tạ Hoàng Đồng trầm giọng gọi.  

Từ trong đạo quán vọng ra một tiếng thở dài trầm thấp, sau đó Trần Tùng Ân lại nói: “Thầy đi rồi. Loại chuyện chiếm đoạt khí vận của người khác, thay đổi số mệnh này con phải bớt làm đi nhé. Nếu không tương lai sẽ bị trời phạt.”  

Người khác trong đạo quán cũng đã biết đến vết thương trên cơ thể của Tạ Hoàng Đồng nguyên do là từ đâu. Tạ Hoàng Đồng cắn môi, không trả lời.  

Trần Tùng Ân cũng không để bụng, bỗng nhiên ông ta lại nói: “Anh bạn nhỏ họ Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tư chất của cậu quả nhiên phi phàm, chỉ mất một năm mà đã phá vỡ rào cản thân thể Đạo Thể, đạt tới cảnh giới chưa ai từng đặt chân đến rồi. Trước đây tôi đã không nhìn lầm cậu. Đáng tiếc tôi bây giờ bị giới hạn rồi, không thể ra khỏi ngôi đạo quán này, cho nên cũng không có cách nào trông thấy cậu được.”  

Đường Tuấn nhẹ nhàng cười: “Chuyện này có khó gì đâu.”  

Anh nói xong thì bước về phía trước một bước, muốn đi vào trong ngôi miếu.  

“Ầm!” Giống như sấm chớp trên trời có mối liên hệ nào đó với mặt đất, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện sấm sét tựa như đang cảnh cáo Đường Tuấn vậy.

Tiếng sấm nổ vang làm chấn động toàn bộ núi Yên Tử, như một loại báo hiệu rằng ngày hôm nay núi Yên Tử sẽ không còn yên ổn nữa.  

Nửa tiếng trước, Tạ Hoàng Đồng ở dưới chân núi tức giận mà dẫn ra sấm sét. Còn bây giờ, Đường Tuấn vừa bước tới một bước mà lại giống như bị trời trách phạt. Tiếng sấm nổ vang cuồn cuộn không dứt, mang theo khí thế hủy diệt uy nghiêm.  

Đông đảo các đệ tử Thiên Sư Đạo nhốn nháo ngẩng đầu nhìn lên trời cao, trong ánh mắt của bọn họ đều mang theo sự kính sợ và hâm mộ.  

Lúc này ở trên đỉnh núi, trong một đạo quán mang phong cách cổ xưa, rất nhiều trưởng lão Thiên Sư Đạo đang thương lượng cùng với Trương Tín Triết xem làm như thế nào để vượt qua kiếp nạn lần này. Bỗng nhiên một tiếng sấm vang trời làm gián đoạn cuộc thảo luận của bọn họ.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.