Chương trước
Chương sau
“Diễn cho tốt vào, đừng để cho lũ tiểu quỷ kia cười nhạo.” Tôn Đại Ngọc mím môi.

Khương Mạn liếc mắt nhìn mấy người trẻ tuổi đó rồi nháy mắt: "Cô cũng bảo trọng, diễn xuất là diễn xuất, khóc cũng không được trách tôi đâu đó."

“Xì.” Đại Ngọc ngạo nghễ hất cằm lên, Khương võ thần cô đang xem thường ai chứ~



Sau khi làm quen với bối cảnh trường quay một lượt và Khương Mạn trao đổi với đạo diễn một số điều về việc di chuyển của camera xong thì cảnh quay chính thức bắt đầu.

Khi màn đêm buông xuống, căn nhà cổ u ám vắng lặng, không một tiếng động.



Dưới ánh đèn mờ ảo, dường như bên tai chỉ có tiếng nhịp tim bản thân đang đạp.

Tôn Hiểu Hiểu và năm diễn viên chính khác nhập vai, bọn họ đi lại một thận trọng trong ngôi nhà cổ, tìm nơi ẩn nấp.

Phải nói rằng trang phục, đạo cụ của đoàn phim và thậm chí cả phong cảnh trông giống như âm phủ thực sự. Chỉ cần bước vào đây thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại, các diễn viên cũng nhập cuộc rất nhanh.

Chỗ ngoặt lại chính là một con hẻm dài, đối diện với giếng trời.

Ác quỷ do Khương Mạn thủ vai tình cờ xuất hiện ở đó.

Các diễn viên đều đang thay đổi kỹ năng diễn xuất và cảm xúc, chuẩn bị hét lên.

Kiều Tây nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, Khương Mạn đã nhập vai. Anh ta thực tò mò, rốt cuộc cô sẽ diễn vai ma nữ này như thế nào?

“Đẹp quá… Đâu có chỗ nào nhìn giống ma?” Một nhân viên thì thào.

Các nhân vật chính cũng quẹo qua chỗ ngoặt, trong lòng cũng phải tốt lên thực sự cô ấy quá đẹp!

Ở giếng trời có một tia sáng chiếu xuống, Khương Mạn mặc bộ sườn xám đứng ở chỗ có ánh sáng, toàn thân như được bao phủ bởi lớp hào quang mờ ảo. Dù chỉ là một cái bóng thì trông cũng rất đẹp.

Cô cầm một chiếc lược đỏ trên tay và chải tóc một cách chậm rãi.

“Cố Lang, tôi có đẹp không?” Cô hỏi nhỏ. Giọng nói vô cùng quyến rũ, ẩn chứa nhiều tình ý.

Ngay cả Tôn Hiểu Hiểu cũng không khỏi có chút thất vọng, chỉ vậy thôi sao? Không phải chứ Khương Mạn đáng ghét? Đây là cô đang diễn vai ma sao?

Dưới giếng trời, Khương Mạn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt quyến rũ, nhìn chằm chằm về phía cuối con hẻm dài vẻ mặt thẹn thùng như đang nhìn tình lang của mình. Cảnh tượng này không có gì đáng sợ.

Kiều Tây cau mày nhìn màn hình theo dõi, vốn định hô cắt thì nhìn thấy cảnh sau, tim anh anh ta đột nhiên đập thình thịch.

Không đúng! Không đúng! Quá đẹp rồi…

Trong ngôi nhà cổ như thế này, sự tồn tại của một người phụ nữ đẹp như vậy là một loại mâu thuẫn và đáng sợ! Nhưng điều thực sự thu phục trái tim của người khác chính là nụ cười lúc này của Khương Mạn.

Ánh mắt của cô có hồn giống như cái móc có thể câu dẫn trái tim người khác nhưng nụ cười trên mặt cô lại gượng gạo và giả tạo như thể bị ai đó kéo khóe miệng lên.

"Hình như... có gì đó sai sai!"

"Sao đột nhiên tôi lại có chút hoảng sợ?"

Nhịp tim của Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên chậm lại một nhịp.

Khi Khương Mạn hỏi lần thứ hai: "Cố Lang, tôi có đẹp không?"

Khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Khương Mạn, khoảnh khắc đó cô ta quên mất thân phận của đối phương ở thế giới thực.

Ngay sau đó, xuất hiện một cảnh tượng khiến mọi người sởn gai ốc.

Cơ thể Khương Mạn bắt đầu vặn vẹo theo một tư thế mà người bình thường không thể hiểu và tưởng tượng được.

Thân dưới của cô vẫn đang đứng thẳng thì nghe thấy tiếng răng rắc giống như xương sống đột nhiên bị ai đó đánh gãy khiến toàn thân đổ về phía sau, hai cánh tay vặn vẹo tạo thành một độ cong đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.