Chương trước
Chương sau
“Bây giờ không còn đội Sói nào hết!”  

“Đúng, đúng, đúng, ai bảo Zeus đã bị hủy làm gì.” Quỷ Hồ hừ một tiếng, ánh mắt hơi ảm đạm: “Sói Xám, tôi cần tiền, một khoản tiền lớn, tôi thì một thân một mình, nhưng những người anh em đã chết của tôi vẫn còn người thân.”    



Khương Nhuệ Trạch cười lạnh: “Người thân của những anh em đã chết của anh thì là người, người nhà của người khác thì không phải là người sao?”    

“Anh nhận những đơn đặt hàng giết tội phạm bỏ trốn thì tôi không có ý kiến, dù sao cũng đều là những kẻ đáng chết, nhưng người bình thường, người vô tội mà anh cũng giết, vậy thì tên hồ ly như anh đáng bị giết chết!”    



“Không cần người của Đế Quốc ra tay xử lý anh, hôm nay ông đây sẽ diệt trừ anh trước.”    

Quỷ Hồ im lặng, chột dạ nhưng lại không biết phải làm sao.   

Ban đầu khi Zeus bị phá hủy, rất nhiều người trong tổ chức đã chết, những người sống sót đều là người có nhân tính, chưa làm qua việc ác gì ghê gớm.  

Trên tay Quỷ Hồ tuy là từng nhiễm máu, nhưng anh ta tiếp nhận đơn cũng có nguyên tắc, không giết người vô tội, chỉ tiếp những đơn giết tội phạm bỏ trốn.   

Thành viên đội Hồ Ly của anh ta mấy năm nay, kẻ chết, người bị thương, anh ta dẫn người đi làm công việc giết người săn tiền thưởng, tiền kiếm được cơ bản đều đưa cho những đứa con mồ côi của những người anh em đã chết.    

Nhưng anh ta tiếp nhận đơn lần này, hiển nhiên không phải đơn lương thiện gì.    

“Đối tượng mà anh ám sát là ai?”  

Quỷ Hồ rất do dự, dựa theo quy tắc, nếu anh ta nói ra thì sau này anh ta đừng hòng lăn lộn trong giới săn đầu người nữa.    

Khương Nhuệ Trạch lại châm một điếu thuốc, nhắc nhở anh ta: “Tôi không có sự kiên nhẫn đâu đấy.”    

Quỷ Hồ thở dài, bị tổ chức Chim Ưng của Đế Quốc nhắm tới, chuyến này của anh ta xác định là thất bại, có thể rút lui an toàn hay không cũng là một vấn đề.    

Quả thực không có tư cách gì để khiêu khích Khương Nhuệ Trạch.  

Anh ta không biết rõ thân phận thật của Khương Nhuệ Trạch, trong Zeus, thân phận thật của rất nhiều người đều được bảo mật nghiêm ngặt.  

Cho dù trước kia anh ta có qua lại rất thân thiết với Khương Nhuệ Trạch, ngoại trừ biết đối phương có rất nhiều tiền ra thì những chuyện khác anh ta thật sự không biết.    

“Nói một cách nghiêm túc thì người mà tôi muốn giết cũng không phải người của Đế Quốc.”   

Quỷ Hồ cau mày nói: “Anh biết Lancelot chứ? Cô công chúa nhỏ mà nhà họ vẫn đang tìm kiếm, nghe nói hiện tại đã tìm ra rồi, còn là một nữ minh tinh của Đế Quốc.”    

“Nhưng mà thân phận của cô ta vẫn chưa được công bố rộng rãi, chỉ có một số người ở tầng lớp cao biết.”    

Quỷ Hồ nói xong, thấy Khương Nhuệ Trạch không có động tĩnh gì, có chút buồn bực.    

Gió đêm thổi khói bay xa.  

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch âm trầm đáng sợ: “Anh muốn giết ai?”    

Quỷ Hồ rét run: “Chính là cô công chúa nhỏ của gia tộc Lancelot đó ……”  

Khương Nhuệ Trạch ồ một tiếng, mặt không có biểu cảm nhìn Quỷ Hồ: “Cô ấy tên là gì?”    

“Khương……Khương Mạn?”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.