Chương trước
Chương sau
Cô cũng không hiểu tại sao anh ba mình và Ngạo Thiên là đồng loại mà lại như nước với lửa vậy. Cùng cực nên đẩy nhau à?

“Tốt hơn là để cháu dẫn Ngạo Thiên ra ngoài tắm.” Arthur nắm lấy dây xích chó, sợ rằng chút nữa một người một chó lại quay ra cắn nhau.

"Anh ba, anh đi thay quần áo trước đi. Em đi tìm Tang Bưu."



Từ ngôn ngữ của con husky, cô biết được rằng con ác bá thôn thực sự đã chạy ra từ lỗ chó trong vườn rồi. Nó bắt đầu chơi trò bỏ nhà ra đi!

Trong lòng Khương Nhuệ Trạch vô cùng ấm ức, muốn nói cùng nhau đi đi, nhưng trên người toàn là bùn đất lại còn có mùi phân, không đi thay quần áo cũng không được.

Cả ba đã chia nhau ra hành động.



Sau khi Khương Mạn đi ra ngoài của, cô huýt sáo một cái thì có vài con chim từ trên cây bay xuống và đậu trên đầu cô.

"Dẫn đường đi."

Cô ra lệnh, các trinh sát chim cử bắt đầu hành động và dẫn cô đi tìm Tang Bưu. Con ngỗng đó bây giờ béo tốt, vừa nhìn đã biết là một nguyên liệu tốt để hầm!

Vậy nên nghĩ không thông muốn bỏ nhà đi, đây chẳng phải là "truyền hơi ấm" cho mọi người trong ngày đông giá lạnh sao?!

"Sớm biết như vậy thì đã hầm rồi."

"Mất công nuôi nó lâu như vậy mà lại để người khác no bụng."

"Nếu như hầm nó lên..."

Khương Mạn nuốt nước miếng: "Cắn hai miếng cũng còn ít..."

Nếu những đứa trẻ trong chương trình “ Một cuộc sống khác trên thế giới” nghe thấy tiếng lòng của Khương Mạn lúc này, có lẽ chúng sẽ khóc rất to!

Chẳng mấy chốc, Khương Mạn đã đứng trước một toàn biệt thự. Nghe nói rằng ngỗng Tang Bưu đã sa lưới của gia đình này.

Cô vừa định bấm chuông cửa thì nghe thấy tiếng la hét, mắng chửi bên trong.

"Tao đánh chết mày, thằng ranh con này!"

"Mô tô, mô tô, tao thấy mày sắp giống mô tô rồi đấy! Nếu mày còn dám lái xe ba bánh nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!!"

"Mày còn dám chạy à?!"

Cửa được mở ra từ bên trong, một bóng người vội vàng chạy ra như thể bị một con chó hung dữ đuổi theo. Khoảnh khắc với Khương Mạn bốn mắt nhìn nhau giống như chuyển động chậm lại.

Một loạt biểu cảm hoảng sợ, choáng váng, sửng sốt và tức giận của đối phương như thể đang dừng hình trên khuôn mặt của anh ta.

Sở Thánh Kỳ phanh gấp và dừng lại,: "Sao cô lại ở đây... a!!"

Một đôi dép đập vào gáy anh ta. Ôi hình tượng thái tử của Sở thiếu gia đã... tan tành!

"Thằng khốn nạn này!!"

Khương Mạn còn chưa kịp cười thì đã thấy ông Sở chân trần lao ra, trên tay còn cầm một chiếc dép khác.

Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Mạn, ông lão sững sờ!

"Đại, Đại Ngọc!!"

"Đại Ngọc nào ở đây, cô ta tên là Khương Mạn! Có phải ông lại hồ đồ rồi không!" Sở Thánh Kỳ nhân cơ hội hét lên.

Anh ta vừa dứt lời thì bị tát một cái vào trán, đỏ mặt tía tai, không dám nói thêm gì nữa.

"Tao còn cần mày nhắc nhở à!" Ông lão mắng xong, khi nhìn về phía Khương Mạn, sắc mặt lập tức thay đổi, đó được gọi là hoà nhã, thân thiện.

"Cô gái, cháu có biết là ông đã tìm cháu gian nan, vất vả như thế nào không..."

"Sao cháu lại biết ông sống ở đây? Nào, nào nào,mau vào nhà đi..."

Ánh mắt Sở Thánh Kỳ khinh thường nhìn ông nội mình, tức giận trừng mắt nhìn Khương Mạn nói: "Đúng vậy, sao cô lại biết chúng tôi sống ở đây?"

Khương Mạn vẫn mỉm cười. Nếu tôi biết các người ở đây thì tôi đã không tới rồi...

Cô ho khan một tiếng: "Hiểu lầm thôi, thú cưng nhà cháu không thấy đâu nữa nên cháu mới tới hỏi xem sao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.