Chương trước
Chương sau


Chả biết từ lúc nào, vách đá được giăng đầy những tấm đệm mút sẫm màu, tạo thành những bề mặt bằng phẳng ở vách đá ngầm phía dưới……Còn có chiếc thuyền của lực lượng cảnh sát biển đang đậu ở đó. Trên thuyền đứng đầy là người, những họng súng đen ngòm đang chĩa về phía hai kẻ Dương Dũng.

Lúc này thấy Dương Na Ni trên người thì mặc áo phao cứu sinh, còn đang ngồi run rẩy trên một chiếc phao, đứng bên cạnh là một cậu bé.



Cậu bé này đầu đội mũ pikachu trùm đầu, đôi mắt màu tím bình tĩnh đến kỳ lạ. Cậu bé ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hai tên tội phạm lếch thếch đứng trên vách đá.

Đêm nay, chủ đề bùng nổ nhất được tìm kiếm ở Đế Quốc chính là #livestream giết người#!

Những đạo đức cùng luân thường đạo lý bị phá vỡ, làm cho mọi người cảm thấy ớn lạnh. Những kẻ đánh mất nhân tính, những con quỷ đội lốt người chung gối lộ ra hàm răng sắc nhọn. Đây là thời đại của ma quỷ, ai mà phân biệt được, đâu là người, đâu là quỷ?



(Hôm nay không dám đi ngủ.)

(Đứa nào bảo Khương võ thần máu lạnh là đáng ăn đòn! Nhìn thấy chưa! Người ta sớm đã chuẩn bị cứu người rồi! Dương Na Ni vẫn còn sống kia kìa!)

(Tôi muốn biết đây có phải là giăng lưới bắt gọn một mẻ hay không? Mà tại sao Khương Mạn lại biết kế hoạch của bọn họ?)

(Không dùng chiêu này thì sao vạch trần được bộ mặt của hai con quỷ này, nếu Dương Na Ni chết thật, vậy Khương võ thần chắc chắn sẽ bị bôi đen!)

(Cảm thấy Dương Na Ni thật đáng thương, hoàn cảnh gia đình đã không ra gì, buổi sáng phải đóng kịch cùng Dương Dũng, lại còn muốn giết cô ta đổ tội cho Khương võ thần……)

(Người đáng thương chắc chắn có điểm đáng hận?)

(Quyết định rồi, tôi sẽ in hình Khương võ thần ra sau đó dán trước cửa nhà! Trấn giữ cho nhà êm cửa ấm!)

(Người huynh đệ lầu trên trâu bò thật! đã tiếp thu!)

Dương Dũng và Hứa Thuần Hoa đều bị đeo còng số tám vào tay, trước khi đi còn sụp đổ quỳ gục xuống.

Dương Dũng không can tâm nhìn Khương Mạn: “Sao mày biết chuyện này? Rốt cuộc ai bán đứng tao, ai!!”

Khương Mạn đưa điện thoại cho Nam Mục, tháo tai nghe ra, chỉ lên đỉnh đầu: “Thần bảo, có kẻ phàm tục muốn hại ta.”

Một câu nói đơn giảm mà làm Dương Dũng tức gần chết. Hắn ta tin mới là lạ, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi, nhưng có hỏi thì Khương Mạn cũng không trả lời, chờ đợi hắn ở phía trước chỉ có cơm tù và ngục giam mà thôi!

Lên đến bờ, Dương Na Ni được quấn một chiếc khăn dày, ngồi chết lặng. Là người bị hại, cô ta cũng sẽ được đưa đi để lấy lời khai. Trước khi được đưa đi cô ta có yêu cầu được gặp Khương Mạn……

“Cảm……Cảm ơn……”

Mắt Dương Na Ni đỏ ửng, tinh thần có chút phức tạp nhìn Khương Mạn.

“Cảm ơn thì cũng được, nhưng muốn dựa vào quan hệ thì không dễ đâu, công ty của nhà tôi chọn nghệ sĩ để ký hợp đồng cũng nhiều yêu cầu lắm.” Khương Mạn lạnh lùng vô tình nói.

Dương Na Ni sững sờ một lúc, tự nhiên cảm thấy có chút tủi thân trước thái độ cứng rắn của đối phương. Cảm giác kỳ lạ……làm cho hai mắt cô ta nóng lên. Đây là người cô ta ghen ghét nhất, cũng là người cô ta đố kỵ nhất, vậy mà lại ra tay cứu cô ta……

“Tôi nào dám có tham vọng gì, tôi cũng coi như chả còn tương lai nữa rồi.” Dương Na Ni cười khổ.

Biểu tình của Khương Mạn vẫn vô tình lạnh lùng: “Đấy là việc của cô.”

Dương Na Ni mím môi, người run run nhìn lại: “Thực ra cô không cứu tôi cũng được, bây giờ tôi còn cái gì đâu.”

Khương Mạn tự nhiên thấy có chút phiền hà. Sinh mạng đáng quý như vậy, nhưng lại có vài đứa ngốc chả biết trân trọng gì cả.

“Cô đúng là vô đạo đức, nhưng có phạm tội hay không, có đáng chết hay không, không phải do cô quyết định.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.