Chương trước
Chương sau
Đến người ngoài giới cũng biết quan hệ giữa Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên tốt vô cùng, bây giờ đội tuyên truyền có bảo hai người yêu nhau thì mọi người cũng tin. Mà mấy người này đều từng bị Khương Mạn xử lý, bây giờ sẽ không tự đi chuốc họa vào thân.

Nhân cơ hội Tự Thiên Sách và đồng chí lão Vân thu hút mọi sự chú ý. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên lén lút đi ra chỗ không có máy quay, sau đó tắt micro trên người, cô cong cong mắt nhìn người đàn ông bên cạnh:

“Lợi hại thật, Bạc Peppa biết lừa người.”



Thảo nào lúc trước gọi điện thoại cô nghe thấy tiếng máy bay, lúc đó chắc anh ấy đã tới Quỳnh Thành rồi.

“Lúc làm việc không nói chuyện riêng.” Bạc ảnh đế nói một câu rất nghiêm túc, ánh mắt lại không giấu nổi ý cười.



Khương Mạn nhướng mày: À, có lòng kiên nhẫn thế cơ à?

Bạc Hạc Hiên bất lực thở dài nhìn qua chỗ khác, sau đó ghé đầu vào tai Khương Mạn nói nhỏ: “Anh sợ bị anh hai và anh tư nhà em lườm chết lắm.”

Khương Mạn thuận thế nhìn qua, cô nhìn thấy hai anh của mình đang mang bộ mặt nguy hiểm, ánh mắt còn chứa cả vẻ lạnh lùng và cảnh cáo.

Khương Mạn chớp mắt: “Anh mà cũng biết sợ?”

Bạc Hạc Hiên nhìn cô đầy thâm ý: “Tí nữa em sẽ biết anh có sợ hay không.”

Hai người lén lút cắn tai nhau làm cho cư dân mạng cuống cuồng.

(Bạc Mạn đâu rồi? Lại trốn đâu rồi?)

(Đừng cho chúng tôi ra rìa thế chứ, Bạc Mạn của chúng tôi khó khăn lắm mới chung được một khung hình, tôi muốn nhìn thấy bọn họ.)

(Ánh mắt của hai người lúc nãy quá ngọt rồi, tôi không khống chế nổi bản thân nữa, Bạc Mạn thật sự không có gì á?)

(Tôi nghi ngờ Bạc thần và Khương võ thần đang lén lút đi yêu đương, mọi người nhìn biểu hiện của Nine và Khương Vân Sênh kìa, cứ như là cây cải quý bị heo ăn mất ý!!)

(Bạc thần= Peppa= lợn……Mẹ kiếp! tôi thấy chân tướng rồi!)

Bởi vì mặc quần áo hoá trang không tiện nên ba người Bạc Hạc Hiên đã đi thay quần áo. Chỉ còn lại ba nhóm khách mời, bởi vì không đoán đúng thân phận của Tự Thiên Sách và Vân Chí San cho nên có một trò chơi bổ sung, đó là tranh người.

Còn riêng về Bạc Hạc Hiên thì đương nhiên anh thuộc về đội Khương Mạn.

“Anh hai, anh tư, em đi thay quần áo.” Khương Mạn nói nhỏ.

Ba đội còn lại chơi một tiếng rưỡi vẫn chưa phân được thắng thua, cho nên cô mới có thời gian đi thay quần áo. Hai người anh trai nhìn thấu em mình mà chả nói gì, sau khi thấy em mình đi xa chỉ đành thở dài.

Khương Mạn đúng là đi thay quần áo, cũng không phải là đi làm ai đó bất ngờ. Chủ yếu là vì cô muốn mặc đồ thoải mái, cô lại quay về phong cách trước đây của mình, mặc một cái áo phông trắng cỡ to cùng một cái quần đùi kiểu nam và một đôi dép lê.

Nhìn từ đầu tới chân, đúng là hợp đi bãi biển. Cô vừa ra khỏi biệt tự thì nhìn thấy Bạc Hạc Hiên cũng vừa thay quần áo xong. Một cái áo sơ mi trắng cùng với cả quần vải lanh dài. Đúng là đồ nam yêu tinh chuyên đi dụ dỗ người ta phạm tội.

Khương Mạn thở ra một câu: “Sao anh thay nhanh thế?”

Bạc Hạc Hiên:??

Anh nhìn lại cô: “Vội đi gặp em.”

Khương Mạn dừng lại một lúc, mím môi: “Em đi thay quần áo.”

Dáng vẻ bây giờ của cô, đúng là xấu thật!!!

Vừa mới đi được hai bước đã bị người ta kéo lại. Bạc Hạc Hiên đưa mắt nhìn xung quanh, cười cười hỏi cô: “Bên này hình như không có người và máy quay.”

Khương Mạn nuốt một ngụm nước bọt: “Thì sao?”

Tay Bạc Hạc Hiên dùng lực, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu gục vào cổ cô hít một hơi thật sâu.

“Lén lút ôm em một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.