Nghĩ vậy, ba cậu nhóc nhanh chóng chạy vào trong bếp.
“Mẹ ơi, bọn con cũng muốn ăn.”
Vừa vào bếp, ba cậu nhóc đã không chờ đợi nổi mà thốt lên, sau đó chúng nhìn chằm chằm Mục Nhan với ánh mắt mong đợi, hy vọng rằng cô có thể nghe được sự khẩn khoản của chúng.
“Thế thì các con đợi một lát.” Mục Nhan đang nấu đồ ăn cho ba bé lông xù, nghe thấy ba đứa nhóc nói thì cũng không để ý mà đáp lại luôn.
Ba cậu nhóc nghe vậy thì nói ngay: “Không thể nấu cho bọn con trước được ạ?”
Hừ, trước đây mẹ chúng đều hỏi về chúng trước.
“Không phải các con ăn trưa rồi sao? Bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm tối mà!” Mục Nhan quay đầu nhìn ba đứa rồi như cười như không.
Lúc nghe thấy câu nấu trước, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Ba đứa nhóc này lại giở thói keo kiệt rồi.
Đãi ngộ vốn dĩ là của chúng giờ đây lại thành của ba bé lông xù nên chúng thấy khó chịu.
Đột nhiên cô đã biết cái thói hẹp hòi này chắc chắn là kế thừa từ ai rồi.
“Trước đây bọn con muốn ăn, mẹ đều nấu cho bọn con trước mà!”
“Đó là vì các con nhỏ nhất, bây giờ mấy đứa Max nhỏ hơn các con, các con làm anh phải nhường các em chứ.” Mục Nhan chỉ vào mũi chúng và khẽ nói.
“Để chúng nó ăn trước cũng được, nhưng mà mẹ ơi, sau này nhất định phải quan tâm xem bọn con có ăn không nhé.” Diệp Vũ Thánh nhanh chóng cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-la-dau-bep/3741586/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.