🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Mục Nhan bị nóng mà tỉnh dậy.

Tỉnh lại, cô cảm giác được Diệp Hoài Cẩn ôm mình trong ngực, nhiệt độ cơ thể cực nóng trên người Diệp Hoài Cẩn quấn quanh cô.

Nhớ tới tối hôm qua, khuôn mặt Mục Nhan không nhịn được đỏ lên, sau đó cẩn thận nhấc tay Diệp Hoài Cẩn ra.

Nhưng Mục Nhan vừa động, thì đã có cảm giác cánh tay anh càng ôm chặt hơn.

Diệp Hoài Cẩn cũng tỉnh.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói trầm thấp mà thuần hậu vang lên bên tai Mục Nhan, hơi thở nóng rực phả vào dái tai của Mục Nhan, làm cô ngứa ngáy.

“Hơi nóng, anh đừng ôm chặt như vậy.” Mục Nhan tránh một chút, vỗ nhẹ tay Diệp Hoài Cẩn.

Ôm chặt như vậy, lo cô sẽ chạy sao?

“Nóng sao? Anh điều chỉnh điều hòa một chút.” Nói xong, Diệp Hoài Cẩn cầm điều khiển của điều hòa để chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn, sau đó lại ôm Mục Nhan vào trong ngực mình.

“Vẫn ôm, chơi vui không?” Mục Nhan có chút bất đắc dĩ.

“Ôm em, cảm giác rất ấm áp, cứ để anh ôm như vậy một lúc đi.” Diệp Hoài Cẩn thuận miệng nói.

Sự ấm áp này không phải là sự ấm áp kia.

Đương nhiên Mục Nhan có thể hiểu được ý của Diệp Hoài Cẩn.

Sau đó cô không nói gì nữa, xoay người, mặt đối mặt với Diệp Hoài Cẩn, vùi đầu vào trong lòng anh, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

Giờ phút này, cả thế giới dường như chỉ có Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

Sau đó, ngáp một cái, cọ nhẹ trán trong lòng Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan tiếp tục ngủ bù.

Diệp Hoài Cẩn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Mục Nhan trong vòng tay, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sau đó cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, đánh thức Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

Vừa tỉnh dậy, họ nghe thấy tiếng hô to kèm theo tiếng gõ cửa.

“Bố mẹ, mau dậy đi!”

“Mặt trời chiếu đến mông rồi.”

“Chúng con đói bụng, muốn ăn điểm tâm.”

“Bố mẹ, hai người đã tỉnh chưa?”

“Bố mẹ…”

Tiếng hô của ba đứa càng về sau càng lớn.

Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan ngồi trên giường nhìn nhau, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Ai có thể làm chuyện này ngoài cặp sinh ba của họ?

Mục Nhan lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi.

Ngáp một cái thật to, Mục Nhan đứng dậy đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền thấy ba cậu nhóc đang ngồi xổm ở cửa.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi.” Diệp Vũ Triết vui vẻ nhào về phía Mục Nhan, mặt mày hớn hở.

Bởi vì mẹ dậy, chính là lúc bọn chúng sẽ sớm được ăn bữa sáng ngon lành.

Cậu nhớ bữa sáng của mẹ, đặc biệt là món mì sợi.

Nhìn bộ dạng lấy lòng của Diệp Vũ Triết, Mục Nhan liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của cậu, cô trực tiếp nói: “Các con muốn ăn gì vào bữa sáng?”

Vừa nghe Mục Nhan nói, ánh mắt ba cậu nhóc kia lập tức sáng lên.

“Bánh trứng!”

“Mì nước!”

“Sandwich!”

Ba đứa nhỏ đưa ra ba câu trả lời khác nhau.

Xem xét một chút cũng không phải khó, nhìn ba khuôn mặt đáng yêu trước mắt, Mục Nhan gật đầu đồng ý.

Lúc này Diệp Hoài Cẩn cũng đi đến cửa phòng, nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai bên, nhìn ba cậu nhóc cao hứng bừng bừng, anh nói thẳng: “Sẽ làm mẹ các con mệt.”

“Mẹ vui lòng, mẹ đồng ý làm cho chúng con.” Diệp Vũ Thánh dương dương tự đắc.

Mẹ yêu chúng nhất!

Diệp Hoài Cẩn còn muốn nói gì đó, ba cậu nhóc làm mặt quỷ với Diệp Hoài Cẩn, sau đó trực tiếp chạy mất.

Nhìn hành động của bọn họ, Mục Nhan phì cười: “Sau khi cùng đi tham gia chương trình, quan hệ của mấy bố con anh hình như thân thiết hơn rất nhiều?”

“Tình hữu nghị cách mạng.” Diệp Hoài Cẩn nhướng mày, vẻ mặt vui vẻ.

Mục Nhan khẽ cười một tiếng, sau đó hỏi: “Còn anh? Ăn cái gì?”

“Mì sợi đi! Giống như Vũ Triết.”

“Ừm.” Gật đầu, Mục Nhan chuẩn bị xuống lầu.

Mới đi được một bước, tay Mục Nhan đã bị kéo lại, ngay sau đó, Diệp Hoài Cẩn tiến lên in một nụ hôn lên trán Mục Nhan.

“Hôn chào buổi sáng.” Hôn xong, Diệp Hoài Cẩn thấp giọng nói, đồng thời buông Mục Nhan ra.

Thấy thế, Mục Nhan cười cười, xoay người đi.

Nhìn bóng lưng Mục Nhan, trong mắt Diệp Hoài Cẩn toàn là sự vui vẻ.

Đi xuống lầu, Mục Nhan còn đang suy nghĩ hành động lạ của Diệp Hoài Cẩn.

Sao hôm nay Diệp Hoài Cẩn lại phần sến súa như thế?

Nhưng rất nhanh, Mục Nhan đặt tinh thần của mình vào phòng bếp, chuẩn bị đâu vào đấy bữa sáng cho cả nhà.

Lúc Mục Nhan bắt tay làm, ba cậu nhóc đã sớm đứng bên cạnh cô, xếp thành một hàng ngoan ngoãn để xem.

Món xong đầu tiên là bánh trứng, bánh trứng gà chiên xong vàng óng ánh, phía trên có một chút hành hoa để trang trí.

Vừa mới xong, Diệp Vũ Thánh nhanh chóng nhận lấy, sau đó tự đặt lên bàn và ngồi lên ghế ăn.

Mùi bánh trứng gà lan tỏa trong bếp và phòng ăn, Diệp Vũ Triết nhịn không được nuốt nước miếng, đi đến bên cạnh Diệp Vũ Thánh: “Anh cả, cho em nếm một miếng đi?”

“Vậy lát nữa mì của em cũng phải cho anh ăn.” Diệp Vũ Thánh không hề keo kiệt.

“Được!” Trước mắt vì có thể ăn được đồ ăn ngon, Diệp Vũ Triết không chút do dự đáp ứng.

Lúc này, Diệp Vũ Thánh liền xé một miếng nhỏ cho Diệp Vũ Triết.

“Quá ít, nhiều hơn một chút đi.”

“Rất nhiều rồi.”

“Không đủ, nhiều hơn một chút.”

“…”

Trong phòng bếp, Mục Nhan nghe được cuộc đối thoại của hai đứa thì không biết nên khóc hay nên cười.

Đợi đến khi làm xong sandwich cho Diệp Vũ Hành, Diệp Vũ Triết lại bắt đầu giao dịch tương tự.

Một lát sau, Mục Nhan lăn qua lăn lại cuối cùng bưng ra ba bát mì.

Hai bát là của cô và Diệp Hoài Cẩn, bát còn lại là của Diệp Vũ Triết.

Đồng thời, Diệp Vũ Thánh cùng Diệp Vũ Hành cũng cầm bát nhỏ chờ.

Diệp Vũ Triết nhìn hai cái bát nhỏ kia, mắt trợn tròn, nhưng tốt xấu gì cũng nhớ rõ đạo lý phải giữ lời, bắt đầu chia thức ăn cho hai anh em của cậu.

Mà tình huống cũng có chút đảo ngược so với trước đó.

“Em trai, thêm chút nữa.”

“Đã đủ rồi.”

“Không đủ, trước đó anh cho em một phần ba bánh trứng đó!”

“…”

Nghe ba đứa nhỏ phân định bữa sáng, Mục Nhan bất đắc dĩ cười, khi này Diệp Hoài Cẩn cũng đã xuống lầu.

Nhìn bộ dáng ba cậu nhóc kia, anh hơi nhíu mày: “Bọn chúng làm sao vậy?”

“Trả nợ!” Mục Nhan cười nói, sau khi nói xong lại thêm một câu: “Anh trông bọn chúng đi! Em lên trước.”

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn gật đầu, rồi ngồi xuống vị trí của mình.

Bấy giờ, ba cậu nhóc đã chia xong mì sợi.

Nhìn mì sót lại trong bát, Diệp Vũ Triết yên lặng khóc thầm trong lòng, sau này cậu không bao giờ vì ăn mà làm loại chuyện cố hết sức lấy lòng này nữa.

Nhìn biểu cảm Diệp Vũ Triết, Diệp Hoài Cẩn cười cười, nhưng cũng không nói gì, ngược lại anh cho rằng, vẫn nên giáo huấn Diệp Vũ Triết một chút, lần trước không giáo huấn được, lần này sẽ được, giống như câu “Hiện tại đáp lại”.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Câu nói rất có đạo lý, không phải không trả đũa, chỉ là thời điểm chưa tới.

Mục Nhan cũng không biết chồng cô đang âm thầm thở ra một hơi, sau khi về phòng thì đi vào phòng tắm, tắm rửa xong đi ra, cầm điện thoại di động xuống lầu.

Khi xuống lầu, một lớn ba nhỏ đang ăn rất vui vẻ, nhưng Diệp Vũ Triết nhìn hai anh em của mình ăn sáng giống như là thịt của mình bị cắt.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống vị trí của mình, cầm đũa lên ăn mì.

Một lát sau, người một nhà ăn xong, Diệp Hoài Cẩn chủ động gánh vác nhiệm vụ rửa bát, mà Mục Nhan thì ngồi vào phòng khách xem TV.

Ba bánh bao nhỏ đã sớm đến phòng thú cưng xem ba vật nhỏ ăn cơm.

Khi chương trình truyền hình bắt đầu chiếu, Mục Nhan cũng lấy điện thoại di động ra.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, đầu ngón tay cô bấm trên điện thoại di động, không bao lâu, đăng nhập vào trang Weibo.

Không xem tin tức gì, Mục Nhan vào Weibo của Diệp Hoài Cẩn.

Buổi sáng thức dậy thái độ của Diệp Hoài Cẩn có một chút lạ, bây giờ cô mới đột nhiên nhớ tới rất có thể là Diệp Hoài Cẩn đã xem Weibo.

Mang theo suy nghĩ này, tầm mắt Mục Nhan vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động, rất nhanh, trang web chuyển tới trang chủ Weibo của Diệp Hoài Cẩn.

Quả nhiên, Mục Nhan nhìn thấy trang bên trái Diệp Hoài Cẩn mới like gần đây.

Weibo này rõ ràng chính là Weibo cô đáp lại ngày hôm qua.

Chỉ là ngoại trừ like, Diệp Hoài Cẩn lại không nói thêm bất kỳ cái gì.

Điều này làm cho Mục Nhan có chút tò mò liệu Diệp Hoài Cẩn nghĩ như thế nào?

Quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Mục Nhan cười cười, nhớ tới sự khác thường của Diệp Hoài Cẩn sáng nay, cô nghĩ cô đã biết đáp án.

Sau đó, cô quay đầu nhìn phần bình luận mới dưới Weibo Diệp Hoài Cẩn ngày hôm qua.

“Mọi người thấy không? Nam thần Diệp like Weibo của vợ anh ấy rồi.”

“Vì sao nam thần Diệp chỉ like, không đáp lại! Làm cho trong lòng tôi ngứa ngáy.”

“Cũng ngứa ngáy, ôi, lần đầu tiên nhìn thấy người ta show ân ái mờ mịt như vậy.”

“Có lẽ là tình thú giữa vợ chồng!”

“Nói đến tình thú giữa vợ chồng, tôi nhớ tới một chuyện, đó chính là người ta có lời tâm tình gì nhất định sẽ nói riêng, có lẽ chính là lời tâm tình không phù hợp nói trên mạng, cho nên…”

“Nói hay lắm, có đạo lý, đó là bí mật, cho nên càng làm cho tôi muốn biết, haiz, biểu lộ trước mắt tôi đều quá ngọt ngào nên tôi muốn đi tìm hiểu cặn kẽ.”

“Đúng vậy! Bảy năm trước, nam thần Diệp kết hôn, ngoại trừ một thông báo Weibo, tin tức gì cũng không có, tôi đã muốn biết, lúc trước rốt cuộc làm sao Mục Nhan bắt được Diệp Hoài Cẩn?”

“Tài nấu nướng của Mục Nhan rất tốt, chẳng lẽ là câu nói trong truyền thuyết “Nếu muốn có được trái tim của một người đàn ông, chỉ cần nắm giữ dạ dày của anh ta”?”

“Haha, tất cả mọi người đều đang đoán!”

“…”

Đọc đến đây, Mục Nhan không đỡ nổi, cư dân mạng có phải quá nhiều chuyện hay không?

Nhưng chuyện cô và Diệp Hoài Cẩn quen nhau, chỉ có thể nói duyên phận tới cũng không ngăn được.

Ngay lúc Mục Nhan nhớ về trước kia, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: “Alo!”

Âm thanh bất thình lình này làm cho cô giật mình, điện thoại trong tay Mục Nhan thiếu chút nữa rơi mất.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Hoài Cẩn đã đỡ được.

Ánh mắt đảo qua, anh thấy rõ nội dung Mục Nhan đang xem.

Tất nhiên, cũng thấy được sự tò mò của cư dân mạng đối với câu chuyện tình yêu của bọn họ.

Hai đầu lông mày anh xuất hiện ý cười.

“Có lẽ có cơ hội, em có thể tham gia một chương trình, nói rõ chuyện giữa chúng ta.” Diệp Hoài Cẩn hứng thú nói.

“Anh vui là tốt rồi.” Mục Nhan lập tức lấy lại di động từ trong tay Diệp Hoài Cẩn, trừng mắt nhìn Diệp Hoài Cẩn, biết cô đang tập trung suy nghĩ, còn cố ý hù cô.

Nhưng trừng mắt như vậy không những không có lực sát thương, ngược lại còn thêm vài phần phong tình.

Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn sờ sờ mũi mình: “Nhìn em xem nghiêm túc như vậy, anh đến mà em cũng không nhận ra, anh chỉ gọi em một tiếng, không cố ý dọa em.”

“Em có nói anh cố ý dọa em?” Mục Nhan liếc xéo Diệp Hoài Cẩn.

“Không, đều là lỗi của anh.” Bà xã tức giận, chuyện đầu tiên phải làm chính là nhận sai.

Nhìn thái độ của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan cũng không nói gì nữa, cầm điện thoại di động tiếp tục xem, Diệp Hoài Cẩn thuận thế ngồi bên cạnh cô, cùng cô xem.

“Fan của anh thật nhiều chuyện.” Mục Nhan tiếp tục bình phẩm, không nhịn được nói.

Thật sự khi gặp được một ít bình luận thú vị, bên cạnh có người nghe thì cảm giác thật tốt.

Người thường nghe cô nói những lời này cũng chỉ là Diệp Hoài Cẩn mà thôi.

Nhìn Mục Nhan quay lại nói đến chuyện này, vẻ mặt Diệp Hoài Cẩn có thêm vài phần chịu thua, nhưng sau đó vẫn cùng Mục Nhan đánh giá bình luận của cư dân mạng, hai người cũng không tương tác trên mạng nữa.

Suy cho cùng, lần tương tác trước đó của hai người cũng đã thu hút không ít sự chú ý.

Nếu lại đi tìm cảm giác tồn tại thì thật sự không ổn.

Chỉ là bình luận trên mạng không vì Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan im lặng mà dừng lại, ngược lại càng ngày càng tăng nhiệt.

Bởi vì cả nhà này thật sự là rất đáng yêu!

Đối với tình hình này, đương sự là Mục Nhan cũng bó tay, nghĩ đến đề tài nghị luận sôi nổi trên mạng, rồi nghĩ đến tình cảnh mình ra ngoài mấy lần đều bị vây quanh, lúc này quyết định trước khi đi Phúc Châu, cô cũng không đi xa nhà nữa.

Còn Diệp Hoài Cẩn, đương nhiên cũng ở nhà với Mục Nhan.

Cứ như vậy, hai ngày nay người một nhà Mục Nhan ở nhà vui chơi giải trí, buổi tối không ra khỏi cửa nữa mà chỉ đi dạo công viên gần đó.

Về phần ba đứa nhỏ, vừa mới quay xong “Bố ơi! Mình đi đâu thế!” trở về, biết phải cùng mẹ quay chương trình, càng không có hứng thú chạy ra ngoài.

Cho nên, người một nhà cứ như vậy yên ổn ở nhà hai ngày.

Mãi cho đến Chủ nhật, Mục Nhan phải dẫn cặp sinh ba đi Phúc Châu.

Sáng sớm, Mục Nhan vừa mới thức dậy, ba cậu nhóc kia cũng đã thu dọn xong vali nhỏ của chúng và đang chờ Mục Nhan.

Thái độ này với lúc cùng Diệp Hoài Cẩn đi ghi hình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” thật sự khác nhau một trời một vực.

Ăn xong điểm tâm, ra cửa, càng không cần phải nói cái gì, kéo vali đi ra ngoài.

Đương nhiên, bọn chúng cũng không quên nói lời tạm biệt với bố của bọn chúng.

“Bố ơi, tạm biệt, hai ngày sau chúng ta gặp lại nha.” Diệp Vũ Thánh dẫn đầu nói, sau đó Diệp Vũ Triết cùng Diệp Vũ Hành cũng lần lượt vẫy vẫy tay với Diệp Hoài Cẩn, cuối cùng không quay đầu lại mà đi thẳng lên xe.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn cách làm của ba cậu nhóc kia, Mục Nhan ở một bên bật cười.

Ba đứa nhóc nghịch ngợm này, thật là quá “tuyệt”, cũng không biết trong đầu chúng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Nhưng hiếm khi thấy Diệp Hoài Cẩn gặp cảnh như vậy, coi như là đáng giá.

Biết Mục Nhan vui sướng khi người ta gặp họa, Diệp Hoài Cẩn liếc nhẹ Mục Nhan một cái, trong mắt mang theo sự nguy hiểm.

Khóe miệng Mục Nhan lập tức thu lại ý cười, sau đó nói: “Ông xã, chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc tốt bọn Max nha! Em đi trước.”

Nói xong, Mục Nhan làm động tác tương tự, rồi kéo vali đi về phía xe.

Hải Dương đứng chờ bên cạnh xe đương nhiên phải cầm đồ của Mục Nhan.

Sau khi giao cho Hải Dương, Mục Nhan lên xe, đồng thời cũng hạ cửa sổ xe xuống.

Lúc này Diệp Hoài Cẩn cũng bất chấp mất mặt, đi lên phía trước.

“Ba đứa phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không thể tùy hứng! Đừng tưởng rằng bố không biết, chờ sau khi chương trình của các con được phát sóng, bố biết rất rõ ràng, nếu không nghe lời, trở về bố phạt các con.” Lúc trước xem chương trình “Vòng quanh thế giới” tập một, rồi tham gia tập hai, Diệp Hoài Cẩn biết Mục Nhan là khách mời chính kiêm chức đầu bếp chính sẽ mệt mỏi cỡ nào.

Nhưng không thể không cho Mục Nhan tham gia, chỉ có thể gửi gắm hy vọng ba cậu nhóc có thể ngoan ngoãn thì anh sẽ đỡ lo lắng hơn một chút.

Trong “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” anh biết được ba cậu nhóc nghịch ngợm cỡ nào.

“Vâng vâng…”

“Chúng con sẽ ngoan.”

“Chúng con nghe lời mẹ nhất.”

“Lát nữa chúng con sẽ giúp mẹ làm việc!”

Ba bánh bao nhỏ vội vàng cam đoan, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn gật gật đầu.

Lúc này, Hải Dương cũng đã chuẩn bỏ xong vali, và chuẩn bị trở về ghế lái.

Chuẩn bị lên xe, anh ta đã thấy Diệp Hoài Cẩn đang lưu luyến.

Trong lòng anh ta cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời có chút cảm động.

Diệp Hoài Cẩn coi trọng gia đình là một điều thật sự tốt!

Nhưng cho dù là như vậy, anh ta vẫn muốn ngắt lời.

“Anh Diệp, chúng tôi phải lên máy bay, cho nên bây giờ phải đi rồi.” Hải Dương nhìn đồng hồ, nhắc nhở một câu.

Ai bảo sân bay quốc tế Ma Đô quá đông đúc, bọn họ phải đến đó chuẩn bị trước, càng không cần nói đến việc thời điểm này ba cậu nhóc kia cùng Mục Nhan “như mặt trời buổi trưa”, anh ta tin chắc vừa đến sân bay, rất có thể sẽ bị vây quanh, đến lúc đó không thể không mất chút thời gian.

“Tạm biệt bố~” Diệp Hoài Cẩn còn chưa nói chuyện, ba đứa nhỏ ở trong xe lập tức lễ phép mở miệng.

Hải Dương nhân cơ hội lên xe.

Mục Nhan cũng nhanh chóng chào Diệp Hoài Cẩn.

Sau đó, cửa sổ xe lập tức đóng lại.

Hải Dương đạp chân ga, xe cứ nghênh ngang rời đi như vậy.

Diệp Hoài Cẩn đứng tại chỗ nhìn, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Mục Nhan mới trở về phòng.

“Gâu gâu gâu…” Đến cửa, ba chú chó đến tìm cảm giác tồn tại.

Diệp Hoài Cẩn nhớ tới lời dặn của Mục Nhan, anh nhanh chóng dẫn ba vật nhỏ vào phòng.

Sau khi bỏ cho chúng một ít thức ăn, Diệp Hoài Cẩn trở lại phòng khách.

Lúc này, nhìn phòng khách trống rỗng, bỗng trong lòng anh dâng lên một chút mất mát.

Aizz! Vợ và con không ở đây, cả người đều cảm thấy không thoải mái!

Sau đó, anh cầm điện thoại di động bắt đầu lướt tin tức, chuẩn bị xem tin tức liên quan đến Mục Nhan và cặp sinh ba, bởi vì dựa vào nhiệt độ của bọn họ, hẳn là đi đến chỗ nào thì sẽ có người chụp đến đó.

Nhưng Mục Nhan vừa mới đi, hiển nhiên không có khả năng lập tức có tin tức gì, cho nên Diệp Hoài Cẩn mở Weibo của Mục Nhan chuẩn bị lướt một lúc.

Không nghĩ tới vừa lướt như vậy, thật đúng là thấy được một tin Weibo mới.

#Mục Nhan: Tập hai của “Vòng quanh thế giới” tối nay phát sóng trên Mango TV lúc mười giờ#

Nhìn cái này, Diệp Hoài Cẩn mới nhớ tới tập hai của chương trình sắp phát sóng.

Nghĩ vậy, Diệp Hoài Cẩn tiếp tục like bài Weibo này, đồng thời cũng biết đêm nay dài đằng đẵng, anh đã có cái gì có thể giết thời gian.

Một lát sau, một bài đăng mới xuất hiện trên Weibo.

#Diệp Hoài Cẩn: Một mình trong nhà, thêm bộ ba ngốc (hình minh họa)#

Sau khi đăng Weibo, Diệp Hoài Cẩn tiếp tục chạy đến trang chủ Weibo của Mục Nhan lướt Weibo, lúc lướt, anh cũng không quên like cho Mục Nhan.

Trước kia sợ bị phát hiện, anh thấy Weibo của Mục Nhan thì lén lút xem, bây giờ quang minh chính đại rồi, anh lập tức đến tìm một chút cảm giác tồn tại.

Vì thế, rất nhiều fan chú ý đến Diệp Hoài Cẩn nhất thời trợn tròn mắt.

Hôm nay rốt cuộc nam thần làm sao vậy, trước thì đăng Weibo, sau lại điên cuồng bão like?

Chẳng lẽ hôm nay tiếp tục show ân ái?

Nhưng tò mò thì tò mò, càng nhiều cư dân mạng thảo luận trong Weibo mới của Diệp Hoài Cẩn.

“Nam thần, sao chỉ có một mình anh, nữ thần và cặp sinh ba đâu?”

“Cho nên nói, hôm nay nam thần ở nhà với chó nhỏ sao? Vậy Mục Nhan và cặp sinh ba đi đâu rồi?”

“Điều đầu tiên tôi chú ý tới là bộ ba ngốc kéo xe trượt tuyết, ha ha ha, thật đáng yêu.”

“Nam thần, anh có thể mang chó theo cùng được không? Nếu không thể, tôi có thể đi hỗ trợ, tôi thích nhất là động vật nhỏ.”

“Đúng vậy, bộ ba ngốc thật sự rất đáng yêu.”

“Nam thần cô đơn rồi sao?”

“Chỉ có tôi tò mò sao nam thần lại ở một mình sao?”

“Cũng tò mò!”

“…”

Khi các fan tranh nhau thảo luận, rất nhanh đã có cư dân mạng ra giải thích nghi hoặc!

“Tôi biết tại sao vợ nam thần và cặp sinh ba không ở đó, bởi vì họ đã đi ghi hình “Vòng quanh thế giới rồi”!”

“Tập mới của “Vòng quanh thế giới” đã ghi hình rồi sao? Tập này đi đâu vậy? Đầu tiên là thủ đô ẩm thực Thành Đô, tập thứ nhất tôi xem mà nước miếng chảy ròng.”

“Khó trách nam thần một mình ở nhà trông chó! Ngẫm lại hình ảnh này tôi cảm thấy đáng yêu quá!”

“Tôi nhớ lúc trước nói ghi hình ở Thái Lan, nam thần cũng đi theo, tập này sao không đi theo?”

“Tôi biết tôi biết, bởi vì ngày mai sẽ tổ chức liên hoan phim quốc tế Ma Đô, vị ảnh đế quan trọng Diệp Hoài Cẩn đương nhiên không thể vắng mặt.”

“Vừa nói như vậy lập tức nhớ tới, haha, có phải nam thần không muốn đi thảm đỏ rồi không?”

“…”

Vẫn là cư dân mạng lợi hại nhất, hai ba cái đã nhanh chóng giải thích được toàn bộ sự việc, nhưng đến dưới, đề tài bình luận hoàn toàn nghiêng về nhân vật chính Diệp Hoài Cẩn.

Về phần Diệp Hoài Cẩn, sau khi biết có ảnh chụp sân bay của Mục Nhan, đã nhanh chóng đi xem ảnh.

Nhìn ảnh chụp một lớn ba nhỏ, Diệp Hoài Cẩn nở nụ cười.

Sau đó không thể không cảm thán một chút.

Họ vừa mới đi, anh đã nhớ họ rồi.

Cũng không biết chuyến đi Phúc Châu lần này của bọn họ thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.