Lúc này, dường như Mục Nhan đã nhận ra camera đang hướng về phía mình, cô nhìn thoáng qua máy quay rồi mỉm cười.
Nụ cười này tựa như hơi ấm của xuân.
Hiện tại, người quay phim chỉ muốn nói.
Chỉ xét về ngoại hình, quả thực cô Mục và ảnh đế Diệp Hoài Cẩn vô cùng xứng đôi.
Giá trị nhan sắc này quá tuyệt vời!
Đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Lại nhìn diện mạo của ba đứa nhỏ ở bên cạnh, đúng là con hơn cha thì nhà có phúc, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, người quay phim nghĩ rằng mình đã bắt giữ được khoảnh khắc đẹp rồi nên cũng không ôm máy quay nữa mà trực tiếp để camera tiếp tục tự quay, còn anh ta thì quay đầu xem phong cảnh bên ngoài.
Sau khoảng một giờ, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại bên ngoài thị trấn cổ.
Bước xuống xe và nhìn thị trấn nhỏ trước mặt, người ta sẽ cảm thấy có một hơi thở mang phong cách cổ xưa phả vào mặt.
Đưa mắt nhìn bao quát, không có những cung điện nguy nga tráng lệ, cũng không có những khoảng sân bao la của các gia đình giàu có, nhìn du khách tấp nập rộn ràng cùng người dân trong thị trấn ngồi trên hành lang dài hóng mát, khiến người ta có cảm giác yên bình và hoà mình với thiên nhiên đến lạ.
“Woa! Đẹp quá đi! Giống như trên phim truyền hình vậy.”
Nhìn thấy nơi này, ba đứa nhỏ không khỏi kinh ngạc bật thốt thành tiếng.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-la-dau-bep/3651918/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.