"Trình tiểu thư, cô bây giờ có thể nói chuyện không?" Mơ màng tỉnh dậy hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, ở phía mép giường, cô phát hiện một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục cảnh sát đang nhìn cô có ý dò hỏi. Vị cảnh sát này từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ đều ở đây. Vài hôm gần đây trong tiềm thức cảm thấy đã tỉnh lại mấy lần nhưng những lần đó thân thể cô quá mức suy yếu, không có sức lực nói chuyện, nửa tỉnh nửa mê, vì thế nên không cùng vị nữ cảnh sát này nói chuyện với nhau.
Trình Vũ không biết vì sao cảnh sát lại tìm tới đây, nơi này cũng không phải nhà của cô và Lục Vân Cảnh, nơi cô đang nằm vừa thoạt nhìn có thể đoán là phòng bệnh, bên cạnh còn có bình truyền dịch, giá cùng với màn hình đo nhịp tim,vân vân... Rất giống...Nhưng...nhìn kỹ lại trông không giống bệnh viện.....nó.... giống với viện nghiên cứu... Trình Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết nơi này là nơi nào, cô chỉ biết mình tựa hồ đã hôn mê thật lâu, tuy rằng tỉnh lại nhưng đầu vẫn mơ mơ màng màng.
Thân thể cô so mấy ngày hôm trước tốt hơn không ít, nhưng mà Trình Vũ nói chuyện vẫn có chút yếu ớt "Tôi có thể nói chuyện, vị cảnh sát này, cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Ở cách đó không xa còn có một người cảnh sát đang ngồi, trên tay anh ta cầm một cái laptop, có vẻ là đang ghi chép nội dung Trình Vũ và nữ cảnh sát nói chuyện. Kiểu này thật giống thẩm vấn nghi phạm làm Trình Vũ có chút thấp thỏm, có chút phân vân. Nữ cảnh sát trầm mặc trong chốc lát rồi khẩu khí hùng hồn nói: "Trình tiểu thư có biết việc Lục Vân Cảnh giết người không?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.