Tấn Hầu Quỷ Gia bộ mặt xám xịt lạnh ngắt. Binh lính Tấn quốc vừa nghe, cũng là vẻ mặt thất thần. Thình lình nghe tiếng vó ngựa vọt tới. Người kia là binh lính Chu quốc. Hắn tung người xuống ngựa, quỳ một gối nói: 
"Báo!! Sở Vương, Tề Công, Tống Công! Thái tử Trịnh đã phụng mệnh Thiên tử, thành công bao vây đô thành Tấn quốc, Tấn quốc không đối địch mà đã đầu hàng!" 
"Báo!!" 
Lại có binh lính nhanh chóng phi ngựa đến. Tung người xuống ngựa, binh lính lớn tiếng nói: 
"Giang quân, Hoàng quân đã thành công vây hạ Sái quốc. Quốc quân Sái quốc đã đầu hàng!" 
Liên tiếp hai quân báo, Tấn Hầu Quỷ Gia sắc mặt càng trắng bệch. Vào lúc này còn có quân báo thứ ba. Một đội ngũ từ phía bắc nhanh chóng đến, người đi đầu cầm trong tay mao lễ. Một đường lao nhanh, mao lễ giương rất cao, tựa hồ muốn tỏ ra thuần khiết. Mọi người nhìn kỹ thấy là sứ thần Tấn quốc, khó trách phải đem mao lễ giơ cao như thế. 
Sứ thần Tấn quốc nhanh chóng đến, vội vã xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, hai tay giơ mao lễ, nói: 
"Sở Vương, Tề Công, Tống Công, ngoại thần xin bái kiến. Ngịch tặc Khúc Ốc Quỷ Gia làm phản nước Tấn, xâm lược Tống quốc Giang quốc Hoàng quốc, ý đồ khiêu khích uy nghiêm Sở quốc cùng Tề quốc. Quả thật là phản tặc tội ác tày trời, không quan hệ Tấn quốc. Sở Vương cùng các vị Công, còn có Thiên tử, xin cho Tấn quốc một cơ hội. Tấn quốc nguyện ý cắt đất bồi thường, để cầu tha thứ!" 
Ngô Củ nở nụ cười, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu/465544/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.