Tiệc mừng thọ kéo dài đến đêm khuya mới tan. Công tử Bạch cùng Ngô Đao trở về lều, tiến vào lều lại phát hiện bên trong đã có người. Đại Thứ Trưởng ung dung đứng ở trong lều Công tử Bạch, thật giống tham quan, sờ đông một chút, sờ tây một chút. 
Ánh mắt Ngô Đao phát lạnh, chuẩn bị rút đao tiến lên, lại bị Công tử Bạch ngăn cản. 
Đại Thứ Trưởng cười ha ha, xoay đầu lại, đối với Công tử Bạch: 
"Vẫn là Công tử có nhãn lực, không giống chó của ngươi, chỉ có thể cắn người." 
Ngô Đao không nói gì, cũng không có phản bác, thu bội đao, liền lui về phía sau. 
Công tử Bạch nói: 
"Đại Thứ Trưởng đêm khuya đến đây, hẳn sẽ không chỉ vì tẻ nhạt đến chế nhạo chó của Bạch?" 
Đại Thứ Trưởng cười cười, nói: 
"Lão thần tất nhiên không có tẻ nhạt như thế, là tới cùng Công tử bàn đại kế." 
Công tử Bạch vẩy tay áo, nói: 
"Vậy liền nói thẳng đi." 
"Ngày mai hoàng hôn, đội ngũ Vân quốc qua biên giới, tiến tới Thượng Dung. Lão thần biết quân thượng để Công tử nắm trọng binh canh giữ chung quanh, vừa phòng ngừa phản tặc Dung quốc binh biến, cũng phòng ngừa những quốc gia khác đánh lén. Làm phiền Công tử phái người đi một chuyến, đón đội binh mã Vân quốc." 
Công tử Bạch nheo mắt. Vào lúc này Ngô Đao đứng ở phía sau hơi khẽ lung lay một cái, lập tức chắp tay nói: 
"Công tử, ti chức có thể ra sức." 
Đại Thứ Trưởng nghe, cười ha ha lên, nói: 
"Quả nhiên là một con chó trung thành. Lão thần cũng muốn nuôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu/465511/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.