Tề Hầu nói chuyện, sắc mặt Ngô Củ liền đỏ. Không biết có phải say hay không, ngược lại cảm thấy đầu óc ngất ngây, còn nhẹ nhàng. Phút chốc thông minh giống như nước đun sôi bốc hơi hết rồi. Ngô Củ nhanh chóng dùng sức lau miệng, mím chặc môi, đề phòng trừng Tề Hầu, sợ con ma men lại nhào lên. Tề Hầu hơi hơi nhúc nhích một chút, trên trán đều là mồ hôi nóng. Ngày đông mà mồ hôi rơi "lộp bộp" xuống chiếu. Tề Hầu hơi động, dọa Ngô Củ giật mình, vội vàng hướng ra sau một chút. Tề Hầu thấy phản ứng kia, nhất thời cười "ha ha", tựa hồ nhìn thấy cái gì thú vị. Ngô Củ bị hắn cười, mặt liền đỏ, không biết sao cảm giác đặc biệt không tự nhiên. Ngô Củ hít sâu mấy hơi, liền lau miệng, lúc này mới nói: "Quân thượng vẫn là nhanh chóng tự mình giải quyết thôi. Sau đó còn phải đi xem Vương muội của ngài." Ngô Củ không biết sao cảm giác mình nói lời này có mùi. Mùi vị này khiến người có vị giác nhạy bén như Ngô Củ cũng có điểm mê man bàng hoàng. Không biết cụ thể là mùi vị gì, nói chung là kỳ kỳ quái quái. Tề Hầu vừa nghe lại cười "ha ha", cũng không có lại ép bức, chỉ là tự mình đem ngoại bào cởi ra, sau đó rất tùy ý ném qua một bên. Áo ném vào bên cạnh Ngô Củ, Ngô Củ vội vã lui về sau hai bước, trực tiếp ra khỏi chiếu. Ngô Củ lui ra đứng ở phía ngoài, nghĩ thầm. Vận mệnh luôn lưu chuyển. Lần trước vì Văn Khương, Tề Hầu liền để tự mình giải quyết, còn nhìn mình chằm chằm một buổi tối. Lúc này hay rồi, không phải không báo, mà thời điểm chưa tới thôi! Ngô Củ cũng muốn nhìn chằm chằm Tề Hầu, để hắn tê cả da đầu. Bất quá Ngô Củ tựa hồ quá đề cao da mặt của mình rồi, căn bản sao có thể so cùng Tề Hầu. Tề Hầu thái độ ung dung, một mặt thản nhiên. Ngô Củ làm bộ mặt rất trêu tức nhìn Tề Hầu. Kết quả Tề Hầu lộ biểu tình như muốn ăn thịt người, cũng nhìn chằm chằm Ngô Củ. Ngô Củ lại tê cả da đầu, ra một mặt mồ hôi lạnh. Cổ áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Không khỏi liền lui về sau một bước, nhanh chóng quay đầu đi. Ngô Củ quay mặt về phía cửa, cũng không dám nhìn nữa. Dù nhìn chằm chằm ván cửa vẫn cảm thấy da đầu từng trận tê dại, như có dòng điện lan tỏa, cảm giác quả thực như bị ngũ lôi oanh tạc. Ngô Củ xoay đầu lại, nghĩ như vậy liền xong, thế nhưng không nghĩ tới Tề Hầu càng không biết xấu hổ. Ngô Củ không nhìn hắn, hắn không nhanh chóng cảm ơn đến chảy nước mắt, mà bắt đầu thở mạnh. Tiếng hô hấp thô lỗ khàn khàn, Ngô Củ nghe mà run rẩy, thực sự là cũng không chịu nổi. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Ngô Củ nói: "Quân thượng... Có thể nhỏ giọng một chút hay không." Tề Hầu giọng khàn khàn vang lên, cười nói: "Sao được, việc phát tiết này, hiện tại lại không có ai, có phải lễ nghi đâu mà nhỏ giọng?" Ngô Củ vừa nghe, thật muốn quỳ lạy Tề Hầu. Hắn còn dám nói "phát tiết" cũng "không có ai " lễ nghi", rõ ràng là động dục... Ngô Củ cũng đã xoay lưng, thế nhưng trong tai nghe âm thanh lung ta lung tung, thực sự bất kham. Sắc mặt đỏ bừng một mảnh, cảm giác như say rượu, liền vội vàng nói: "Củ... Củ ra ngoài xem..." Ngô Củ mới vừa muốn đi ra ngoài, liền nghe Tề Hầu cười nói: "Không thể, tuyệt đối không thể! Cô dáng dấp như vậy, nếu bị thích khách đánh lén, thì sao sống? Vẫn là làm phiền Nhị ca ở một bên bảo vệ." Ngô Củ phút chốc đặc biệt muốn chạy lại đá mông Tề Hầu. Đành nhắm mắt đứng ở bên cạnh cửa. Cúi đầu thật giống như người làm sai. Ngô Củ nghĩ thầm. Nếu mình có da mặt dày độ này, cũng không đến nỗi bị Tề Hầu nhìn chăm chú một buổi tối. Bây giờ chỉ là muốn ăn miếng trả miếng, kết quả cũng bị da mặt dày của Tề Hầu làm dày dội ngược trở về. Quả nhiên người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ! Ngô Củ cảm thấy mình cần phải rèn luyện thêm. Ngô Củ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thành thật đứng ở bên cạnh cửa. Đứng chết lặng, cảm thấy đặc biệt mệt, hơn nữa còn mỏi. Cũng không biết qua bao lâu. Bởi vì phòng bọn họ vào cũng gần căn phòng Ngô Củ đưa Công tử Đàm quốc vào, nên nghe thấy âm thanh rõ ràng. Có người đi tới. "Vương nữ yên tâm, Tề Công đã ở bên trong. Vừa nãy tự nhân bên cạnh Thiên tử đã đến thông báo." Lập tức có một nữ tử nói: "Là như thế a, thật đúng là như thế..." Nghe không quá rõ ràng, liền đi xa. Lực chú ý của Ngô Củ bị phân tán một chút, nghĩ thầm. Vương muội rốt cuộc đã tới, cảnh tối lửa tắt đèn, kết quả lang quân như ý biến thành lão già nát rượu. Nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy buồn cười! Ngô Củ muốn đi xem trò vui, thế nhưng kinh ngạc phát hiện Tề Hầu còn chưa xong việc, nhất thời đau đầu sắp nứt. Dù sao đều là nam nhân, đem so sánh một chút với Tề Hầu, Ngô Củ nhất thời có cảm giác chua xót. Tề Hầu thân hình cao lớn thì thôi, lại có cơ bắp rất nhiều, vậy cũng thôi đi, cả chuyện này cũng dài? Ngô Củ chua vù vù, nắm tay áo kéo tới vò lui, suýt nữa đem cả sợi chỉ lôi ra. Còn chưa xong, còn chưa xong, chậm một chốc chuyện vui của Vương muội liền trôi qua đó! Ngô Củ trong lòng đếm con cừu, vò tay áo của chính mình, cúi đầu chắn cửa, cơ hồ đang ngủ gục. Tiếng hít thở ồ ồ sau lưng phảng phất biến thành nhạc nền của bối cảnh, làm cho Ngô Củ không có cảm giác gì. Vừa lúc đó, thình lình nghe. "Nhị ca..." Nghe kêu, Ngô Củ giật mình, đột nhiên mở to hai mắt. Âm thanh kia không biết lấy cái gì để hình dung. Rất nhẹ, thế nhưng mang theo một luồng nồng đậm khàn khàn. Ngô Củ sợ đến quay đầu lại nhìn. Tề Hầu híp mắt nhìn chằm chằm Ngô Củ, khiến Ngô Củ tê cả da đầu. Liền nghe Tề Hầu cười, nói: "Làm phiền Nhị ca lấy cho Cô khăn sạch đến lau một chút." Ngô Củ càng muốn hóa đá. Rồi vội vàng đem khăn mang ở trên người lấy ra, sau đó cũng không đi tới, dù sao thực sự quá bất kham, Ngô Củ trực tiếp ném qua. Tề Hầu cũng không tức giận, nhận khăn lau một chút. Động tác ung dung thong thả, thật không sợ người xem. Ngô Củ ngược lại sợ, nhanh chóng liền quay đầu đi. Trong tai liền ù ù, tựa hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi "Nhị ca". Tiếng gọi này làm xương cốt phải nát vụn mất! Ngô Củ không khỏi giơ tay lên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi, nghĩ thầm. Tề Hầu rốt cục xong việc! Chờ Tề Hầu sửa sang quần áo. Ngô Củ nghe thấy âm thanh sột soạt, hẳn là hắn mặc ngoại bào, lúc này mới quay đầu lại. Tề Hầu quả nhiên đã áo mũ chỉnh tề, chỉ là sắc mặt còn có chút hồng, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu như dã thú ăn thịt. Hắn cười híp mắt mặc ngoại bào, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô Củ đem cái khăn bẩn xếp gọn lại nhét vào trong ngực của mình. Ngô Củ trừng mắt, sững sờ thật lâu mới nói: "Quân... Quân thượng... khăn..." Tề Hầu ngẩng đầu lên, nói: "Làm sao? Nhị ca muốn lấy lại?" Ngô Củ vừa nghe, nhất thời rùng mình một cái, vội vã xua tay lắc đầu nói: "Không... Không phải, chỉ là..." Khăn đã dơ, Tề Hầu còn nhét vào trong ngực. Hình ảnh này cũng quá đau mắt rồi! Tề Hầu cười híp mắt nói: "Vậy Nhị ca nói như thế nào cho phải? Cũng không thể đem vật này trực tiếp ném ở đây? Nếu như người khác nhìn thấy sẽ sinh phiền toái?" Ngô Củ bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được. Quả thật là như vậy. Nếu bị người nhìn thấy khăn có thứ kỳ kỳ quái quái, đúng là không tốt lắm. Thế nhưng đem khăn nhét vào ngực, Ngô Củ cũng thật không thể tiếp thu. Bất quá tốt xấu gì Tề Hầu rốt cục xong việc. Ngoại trừ có chút hơi rượu, đã hoàn toàn thanh tỉnh, không có gì đáng ngại, còn có một chút tinh thần sảng khoái. Tề Hầu cười híp mắt nói: "Được rồi, đi thôi." Ngô Củ theo sát Tề Hầu đi ra khỏi phòng. Ở trong phòng này thêm một khắc Ngô Củ cũng không thở nổi, trong phòng đều tràn ngập mùi vị... Hai người đi ra, vừa vặn nghe thấy tiếng la. "A!!!" Tiếng của một nữ tử. Đặc biệt lanh lảnh, trong nháy mắt vút cao, sợ đến mọi người run run một cái. Cung nhân nhanh chóng chạy qua xem. Không phải là từ phòng Vương muội cùng Công tử Đàm quốc sao? Chỗ phòng nghỉ cũng không xa chỗ tổ chức yến tiệc. Đột nhiên có tiếng rít gào người ở gần cửa cũng đều nghe thấy. Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có nữ tử thét chói tai. Ánh mắt Ngô Củ sáng lên, nghĩ thầm trò hay đã mở màn. Lập tức liền nghe giọng nữ tiếp tục la. "Người đâu đến đây! Cứu mạng! Người đâu!! Phi lễ!" Lập tức có giọng của một nam nhân. "Chuyện gì xảy ra! Người đâu!" Thời điểm Ngô Củ cùng Tề Hầu đi tới, vừa vặn nghe thấy "Ầm!!!" Một tiếng vang thật lớn, một nữ tử từ trong phòng vọt ra, tốc độ cực kỳ nhanh. Không chỉ là nhanh, hơn nữa trong bóng đêm trắng toát quá chói mắt. Nhìn kỹ, nữ tử chỉ mặc một bộ tiểu y, cả áo lót cũng không thấy, thực sự đau mắt. Mà lập tức từ trong phòng còn lao ra một lão già râu tóc bạc trắng. Đương nhiên là Công tử Đàm quốc. Tuy rằng sắc trời rất tối, thế nhưng xúm lại lại đây một đám lớn cung nhân. Tự nhân cung nữ đều có, còn có hộ vệ binh lính. Trong nháy mắt đèn đuốc sáng rực. Mọi người liền thấy Vương nữ không chỉnh tề, thân thể lõa lồ. Càng quan trọng là... môi Vương nữ sưng tấy, vừa nhìn đã biết chính là vừa hôn qua, trên cổ còn có dấu ấn màu đỏ. Khỏi nói cũng biết làm chuyện tốt đẹp gì. Mà đôi môi Công tử Đàm quốc cũng sưng tấy. Thế nhưng trên mặt ông ta có dấu tay rất lớn, vừa nhìn chính là bị đánh, đồng dạng quần áo xốc xếch. Khung cảnh này thực sự khiến người ta líu lưỡi. Vương muội lao ra, đầu tiên là nhìn thấy "lang quân như ý" Tề Hầu, không khỏi trợn to mắt, nói: "Sao... tại sao... lại ở chỗ này... không phải..." Tề Hầu làm bộ tỏ ra kỳ quái nói: "Vương nữ đây là thế nào?" Vương nữ bị hỏi, quả thực bối rối. Thiên tử ca ca của nàng nói vì để thành chuyện tốt của nàng và Tề Hầu, còn cố ý cho Lang Hổ Dược vào rượu của Tề Hầu. Thế nhưng Vương muội hoàn toàn không nghĩ tới khi vào phòng là một cảnh tối đen. Trên giường xác thực nằm một người, nhưng nhìn không rõ. Vương nữ còn tưởng rằng là Tề Hầu. Không thể chờ đợi được nữa, nàng xông lên, người kia cũng vô cùng nhiệt tình. Hai người quả thực là củi khô gặp lửa, bùm bùm liền thiêu cháy. Quả thực là mãnh liệt. Thật không cẩn thận ánh trăng chiếu vào tiết lộ. Vương muội dựa vào ánh trăng nhìn thấy diện mạo "lang quân như ý". Kết quả hô to một tiếng liền sợ đến hoang mang. "Bốp!!" Một cái tát quất tới, trực tiếp cho lão già một cái Ngũ Chỉ Sơn trên mặt. Công tử Đàm quốc căn bản không biết đó là Vương muội, còn tưởng rằng là Chu Thiên tử chu đáo, cho cung nữ hầu hạ. Không nghĩ tới cung nữ còn đánh người, phút chốc Công tử Đàm quốc liền bối rối. Vương nữ lúc này nhìn thấy Tề Hầu, nhất thời khiếp sợ không thôi. Thời điểm nàng còn sững sờ, liền thấy Chu Thiên tử cùng một đám chư hầu vội vã chạy tới. Bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe được tiếng kêu sợ hãi, tới xem một chút. Nào biết thấy được cảnh tượng kinh hãi. Chu Thiên tử sợ hết hồn, liền vội vàng nói: "Chuyện này... chuyện gì xảy ra! Người đâu!" Một cung nữ nhanh chóng xông lên đem áo choàng bao lấy Vương nữ. Vương nữ gặp được Chu Thiên tử phi thường oan ức nói: "Vương huynh! Nhanh làm chủ cho muội muội. Tặc tử kia nửa đêm lén lúc vào phòng muội muội, lại còn muốn làm chuyện bậy!" Công tử Đàm quốc vừa nghe, nói: "Tặc tử gì, bổn Công tử chính là con Đàm Công! Còn nữa, tại sao là phòng ngươi? Rõ ràng là ta uống rượu say, cung nhân dìu ta đến nghỉ ngơi ở đây, sao liền biến thành phòng ngươi?" Chu Thiên tử không nghĩ tới Vương muội lại cùng Công tử Đàm quốc bảy mươi tuổi chung một chỗ. Quả thực một thân mồ hôi lạnh. Bản thân hắn muốn thay Vương muội làm chủ, thế nhưng xác thực như Công tử Đàm quốc nói, đây cũng không phải là phòng Vương nữ. Khuê phòng Vương nữ cách nơi này rất xa. Nơi này rất gần nơi tổ chức tiệc, dùng cung cấp chỗ nghỉ cho khách dự tiệc HunhHn786. Vừa nghe nói như vậy, những đặc sứ cũng vui vẻ xem trò vui, đều nhỏ giọng xì xào bàn tán, dồn dập chỉ chỉ trỏ trỏ. Vương nữ vừa nghe, nói: "Vương huynh, hắn sỉ nhục tiểu muội! Vương huynh, tiểu muội không quản, phải làm chủ cho ta. Ngài không phải nói muốn đem tiểu muội gả cho Tề Công sao? Tiểu muội không muốn Công tử già này!" Mọi người vừa nghe càng cảm thấy hứng thú. Tề Hầu cũng cười lạnh. Vương nữ cũng đã cùng Công tử già này làm chuyện đó, còn nghĩ gả cho người khác. Công tử Đàm quốc vừa nghe phản đối, nói: "Thiên tử, Chu Triều vẫn luôn trọng lễ nghĩa, khi nào thì Vương nữ được vô lễ như thế? Mỗi câu là chửi bới người khác, chẳng lẽ bắt nạt Đàm quốc nhỏ bé?!" Chu Thiên tử mới vừa đăng cơ, hơn nữa việc này, hắn đích xác không thể nói cái gì. Dù sao cũng là hắn hạ Lang Hổ Dược cho Tề Hầu. Việc này mà bị lộ thì không còn mặt mũi. Bây giờ cũng không biết nơi nào xảy ra sai sót, muội muội lại cùng Công tử già ở chung một chỗ. Hơn nữa còn trần trụi đứng ở trước mặt mọi người, đều bị thấy hết, còn bị Công tử Đàm quốc nói phi lễ. Muốn theo đuổi tới cùng, thực sự không còn mặt. Tề Hầu vào lúc này liền cười híp mắt nói: "Chư vị nghe Cô nói một lời. Chuyện hôm nay là một chuyện tốt. Vương nữ thanh xuân xinh đẹp, Công tử Đàm quốc là một nhân tài, thật chính là ông trời tác hợp cho, thần tiên quyến lữ." Vương nữ vừa nghe, nhất thời không chịu, kêu thảm thiết: "Vương huynh! Vương huynh, ta không lấy hắn. Ta muốn gả cho Tề Công!" Nàng vừa nói xong, những đặc sứ đều cười. Hồ Tề thật nhịn không được. Muội muội của hắn đã cùng người khác cấu kết, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào. Hồ Tề có chút chột dạ không dám nói ra chân tướng, không thể làm gì khác hơn làm người câm ăn hoàng liên, lại bị chê cười. Hồ Tề lập tức sắc mặt khó coi nói: "Hồ đồ! Câm miệng!" Tề Hầu mỉm cười làm bộ hoà giải, nói: "Thiên tử hà tất giận đến như vậy. Vương nữ cũng là ngây thơ hồn nhiên. Không bằng Thiên tử tác thành cho Vương nữ cùng Công tử Đàm quốc. Chuyện này cũng có thể biến thành một đoạn giai thoại đẹp." Hắn vừa nói xong, Ngô Củ nhíu mày, nghĩ thầm. Tề Hầu thực sự là nham hiểm, nói còn hay hơn hát xướng. Cái gì mà ngây thơ hồn nhiên, ai là một nhân tài. Thật là khiến người ta không có cách nào phản bác! Ngô Củ cũng nhanh chóng thêm mắm dặm muối. "Củ trước tiên chúc mừng Thiên tử." Những đặc sứ vì ở tại yến tiệc chứng kiến Tề quốc hai lần ra mặt đều như Thiên Lôi đánh đâu trúng đó. Quốc quân cùng Công tử Tề quốc đều nói như vậy, đặc sứ Trần quốc lập tức cười nói: "Chúc mừng Thiên tử." Có người hưởng ứng xem trò vui này, các đặc sứ e sợ cho thiên hạ không loạn, cũng cùng cung kính cười nói: "Chúc mừng Thiên tử." Trong lúc nhất thời lời "Chúc mừng Thiên tử" hô như sóng dồn dập. Hồ Tề trợn tròn mắt. Muội muội hắn phải gả cho một Công tử còn già hơn phụ vương bị tức chết của hắn, lại còn là thuận theo ý dân. Hơn nữa Hồ Tề không thể phản kháng, dù sao cũng là hắn chột dạ. Nếu nói thật tình, sẽ đắc tội Tề Hầu, đó cũng không được. Vương nữ khóc như khóc tang không đáp ứng. Hồ Tề lệnh người nhanh chóng che miệng của nàng, cười khan nói với Công tử Đàm quốc. "Chuyện này... Không biết ý Công tử như thế nào?" Hắn còn tưởng rằng Công tử Đàm quốc không đồng ý. Dù sao trước đó Công tử Đàm quốc đã bắt bẻ, thần sắc nghiêm nghị. Kết quả Công tử Đàm quốc cố hết sức nói: "Đã như thế này, vì bảo toàn trinh tiết Vương nữ, ta cũng không thể làm nhục mệnh." Phút chốc, Vương nữ ngất đi. Đang yên đang lành, em rể Tề Hầu biến thành em rể có thể làm cha, sắc mặt Hồ Tề co quắp, thế nhưng thực sự phản bác không được. Công tử Đàm quốc cố hết sức. Tề Hầu lại cùng các đặc sứ nói chúc mừng Thiên tử, chúc mừng Vương nữ, khiến Hồ Tề tức đến xanh cả mặt, thế nhưng chỉ có thể cười gượng. Chu Thiên tử hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện này quyết định. Mà bởi vì tiên Vương vẫn chưa có phát tang, cho nên nhân cơ hội áp việc này xuống. Những người khác cũng đều tán đi, bất quá vẫn say sưa thảo luận chuyện này. Hồ Tề quay đầu đi về yến thính, vừa đi vừa khẽ quở trách Vương tử Đồi. "Chuyện gì xảy ra. Ngươi thật ngu xuẩn. Sao biến thành bộ dáng này? Cho ngươi đi hạ dược cũng làm không được? Làm hại Vương tỷ gả cho Công tử già! Quá ngu rồi! Hừ, chuyện như vậy cũng làm không được, khó trách ngươi chỉ có thể là thứ tử không mặt mũi, không ra gì!" Hồ Tề nói lời khó nghe, xoay người rời đi. Dù sao hắn ngậm bồ hòn, nghĩ muốn tìm người trút giận. Việc hạ thuốc là chủ ý của Vương tử Đồi, cho nên Hồ Tề liền đem hỏa khí phát trên người Vương tử Đồi. Vương muội là muội muội cùng một mẹ với Hồ Tề, không có liên hệ gì với Vương tử Đồi. Nàng có lấy được Tề Hầu hay không, kỳ thực đối với Vương tử Đồi mà nói cũng không quan hệ. Vương tử Đồi ra chú ý này, có thể nói phi thường độc ác. Nếu như sự tình thành công, Tề Hầu khẳng định biết Hồ Tề tính kế. Tề Hầu có thể không mang thù sao? Nếu như không thành công, Hồ Tề càng khó coi. Cho nên Vương muội gả cho Công tử Đàm quốc, kỳ thực Vương tử Đồi cũng thoả mãn. Thế nhưng không ngờ Hồ Tề ngậm bồ hòn, lại cố sức chửi rủa. Ngay cả câu thứ tử không mặt mũi cũng nói ra. Đây chính là điều tối kỵ của Vương tử Đồi. Vương tử Đồi cảm thấy sở dĩ mình không được làm Thái tử cũng không phải bởi vì tuổi nhỏ, nói chung vẫn là Diêu cơ địa vị không đủ, cho nên không có ai để dựa vào, bỏ mất vị trí Thiên tử. Vương tử Đồi nhìn Hồ Tề đi xa, trên mặt một trận mù mịt, không nói gì. Bên kia quan hệ rất cứng ngắc, Tề Hầu trái lại hứng thú không tệ. Đã trễ, hơn nữa vì chuyện như vậy, Hồ Tề liền an bài gian phòng để các đặc sứ nghỉ ngơi. Ngô Củ có một phòng riêng. Vừa đi vào phòng muốn nghỉ ngơi, kết quả cửa phòng liền kẽo kẹt mở ra. Tề Hầu ung dung từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Nhị ca cực khổ rồi." Ngô Củ mở to hai mắt nhìn hắn đi tới, ngồi ở vào chỗ, còn tự mình rót một chén nước. "Quân thượng khổ cực mới phải. Thỉnh Quân thượng sớm đi nghỉ ngơi." Tề Hầu cười nói: "Nhị ca lo lắng cho Cô. Cô rất vui." Ngô Củ phút chốc cả người nổi da gà. Lời này nghe sao quái quái, nhão nhão nhơm nhớp, thực sự khó có thể dùng lời diễn tả được. Ngô Củ lén lút sờ sờ cánh tay. Thật không biết nói cái gì cho phải. Tề Hầu rất tự nhiên cười lại nói: "Cô lần này tới là tạ ơn Nhị ca. Nếu không phải Nhị ca có diệu kế, e rằng lần này Cô phải ngậm bồ hòn." Ngô Củ cười nói: "Cũng không phải Củ có công lao. Là Củ ngẫu nhiên gặp Thạch Tốc, hắn nói cho Củ chuyện này." Tề Hầu nhíu mày nói: "Thạch Tốc?" "Quân thượng quên sao? Ngày ấy Thiên tử đơn độc mời tiệc Quân thượng cùng Củ, bên ngoài yến thính Vương tử Đồi vì một cái xương cá mà đánh thiện phu. Thiện phu bị đánh chính là Thạch Tốc." Tề Hầu vốn đã không nhớ rõ, thế nhưng nghe nói như thế, hắn liền nhớ ra. Không phải nhớ Thạch Tốc bị đánh mà ký ức của hắn là thân hình Thạch Tốc cao lớn cường tráng anh tuấn. Ngày ấy Công tử Củ nhìn Thạch Tốc nhiều lần, Tề Hầu nhớ tương đối sâu sắc. Tề Hầu nở nụ cười, ý nghĩa rất không rõ ràng, chỉ là nhàn nhạt nói: "À, là hắn. Ngày khác nhất định phải cảm tạ Thạch Tốc mới được." Hai người nói tới chỗ này, liền không lời để nói. Tề Hầu cũng uống xong một chén nước, Ngô Củ rốt cục không nhịn được kiên trì nói: "Quân thượng, không còn sớm, xin sớm đi nghỉ ngơi thôi." Tề Hầu vừa nghe, cười nói: "Được a." Hắn nói, đứng lên muốn cởi áo. Mí mắt Ngô Củ giật giật, liền vội vàng nói: "Chờ đã, Quân thượng, đây là phòng của Củ." Tề Hầu nhíu mày, cười nói: "Nhị ca nói phải. Chỉ là Cô vừa mới bị người mưu hại, tâm lý rất sợ hãi. Nếu không có Nhị ca, Cô có thể yên tâm sao? Hôm nay muốn cùng Nhị ca nghỉ ngơi chung một chỗ, cũng vì trong lòng nghĩ mà sợ." Ngô Củ thấy hắn cười híp mắt, cũng không cảm thấy được có sợ hãi. Chỉ là rất kỳ quái, tại sao nhiều phòng như vậy, Tề Hầu nhất định phải cùng mình ngủ chung một chỗ. Hai người trước đây luôn lúng túng, rõ ràng là Tề Hầu lúng túng hơn một ít! Ngô Củ lúng túng, đã sớm không mặt mũi nhìn Tề Hầu. Mà Tề Hầu da mặt phơi phới gió xuân, trở nên càng dày lên. Ngô Củ quả thực đầu đau gần chết, thấy Tề Hầu cởi ngoại bào, ngồi ở trên giường, cười vẫy tay nói: "Nhị ca thay Cô lấy xuống mũ miện." Ngô Củ ho khan một tiếng, chậm rì rì đi tới. Vừa lúc đó, thình lình nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nhất thời tìm được cơ hội chạy trốn, Ngô Củ nói: "Có người gõ cửa, Củ đi xem xem." Nói xong, Ngô Củ vội vã đi ra. Đi tới gian ngoài, mở cửa. Cửa vừa mở ra, Ngô Củ còn chưa có phản ứng, phút chốc có thứ gì nhào vào ngực. Lập tức liền bị người ôm lấy, hơn nữa còn là ôn hương nhuyễn ngọc, Ngô Củ cúi đầu nhìn. Là Vương muội! Vương muội ôm Ngô Củ, khóc lóc kể lể nói: “Công tử! Công tử mau cứu ta đi! Ta biết ngươi mềm lòng nhất, là hảo tâm nhất, mau cứu ta. Ta không muốn gả cho lão già kia. Ngươi đi nói cùng Quốc quân, Vương muội chỉ gả cho Tề Công! Công tử, Vương muội cầu ngươi, ngươi giúp ta đi!” Ngô Củ phút chốc rất đau đầu. Vì sao cô nương nào cũng đều xông đến phòng của mình, đúng là quá tệ! Ngô Củ liền vội vàng đem người đẩy ra, lui lại một khoảng cách. "Vương nữ xin tự trọng. Đêm hôm khuya khoắt, Vương nữ còn chạy đến phòng Củ. Bây giờ Vương nữ đã được Thiên tử chính miệng nói gả cho Công tử Đàm quốc, bị người nhìn thấy thực sự sẽ lên án." Vương nữ không quản, vừa khóc vừa làm nũng nói: "Ta biết ngươi tâm mềm nhất, van cầu ngươi, cứu ta. Ta không muốn gả cho Công tử già kia. Hay như vậy đi, ngươi cưới ta cũng được. Ta nghe nói ngươi cũng không có phu nhân, ngươi cưới ta được không?" Hoàn toàn không được... Ngô Củ còn chưa nói ra, liền nghe một giọng lạnh lùng vang lên: "Vương nữ đã là phu nhân của Công tử Đàm quốc. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng Nhị ca Cô, muốn Tề quốc ta bị chê cười sao?" Giọng lạnh như băng vang lên, liền thấy Tề Hầu chậm rãi từ gian trong đi ra. Một mặt uy nghiêm đáng sợ. Vương nữ đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó thấy được Tề Hầu liền muốn nhào tới. Thế nhưng nàng còn chưa kịp hành động, liền nghe Tề Hầu lên tiếng. Tề Hầu nhàn nhạt nói: "Vương nữ cùng Thiên tử có tính toán gì, bản Hầu không nói, cũng không phải là bởi vì không biết. Nếu Vương nữ bức đến cùng, khiến Tề quốc thành chuyện cười, vậy Cô liền nói thẳng. Vương nữ cùng Thiên tử làm việc không thể lộ ra ngoài, Cô trong lòng rõ ràng. Nếu như Vương nữ thật ép Tề quốc, vừa vặn có các đặc sứ đi dự đám tang, Cô liền đem sự tình bỉ ổi của Chu Thiên tử cùng Vương nữ công khai ở trước mặt mọi người, để cho mọi người đến phân xử thử, thì thế nào?" Vương nữ bị Tề Hầu làm sợ cháng váng, sững sờ không nói nên lời. Cuối cùng Tề Hầu lạnh lùng nói một câu: "Cút ra ngoài." Vương nữ sợ đến lập tức quay đầu lao ra khỏi phòng. Nàng còn tưởng rằng Tề Hầu cũng không biết sự tình, không nghĩ tới lại bị phát hiện, còn bị Tề Hầu chế nhạo một trận. Không chỉ là chế nhạo, còn uy hiếp. Nếu việc này bị những quốc gia khác phát hiện, nhất định vấn đề phẩm hạnh của Chu Thiên bị ảnh hưởng. Hồ Tề đăng cơ không lâu, tiên Vương còn chưa có phát tang, xảy ra chuyện như vậy, nhất định sẽ có người mượn cơ hội quạt gió thổi lửa, phế tân quân cũng rất có thể. Vương nữ sợ đến quay đầu bỏ chạy. Ngô Củ vội vàng đem cửa phòng đóng lại. Vừa quay đầu lại, suýt nữa sợ hết hồn. Liền phát hiện Tề Hầu cách mình rất gần. Không biết thời điểm nào đi tới. Hai người cơ hồ dính vào cùng nhau. Ngô Củ rất không thích cùng hắn dán vào nhau. Một mặt là bởi vì Ngô Củ có thói ở sạch, không thích cùng người khác tiếp xúc. Ở phương diện khác là bởi vì Tề Hầu thật rất cao lớn, có một cảm giác ngột ngạt, dính vào cùng nhau thì Ngô Củ cần ngẩng đầu nhìn hắn. Tề Hầu như đổi mặt. Trước còn một mặt lạnh nhạt uy nghiêm đáng sợ, đột nhiên liền mỉm cười đưa tay lên nhẹ nhàng nâng cằm Ngô Củ. Ngô Củ mở to hai mắt, vội vàng đem mặt bỏ qua một bên. Ngô Củ luôn cảm giác động tác này của Tề Hầu như là đối với nữ tử. Tề Hầu cũng không thèm để ý, nở nụ cười, nói: "Không nhìn ra Nhị ca thật phong lưu như vậy, có mỹ nhân như hoa như ngọc nào không nhào vào lòng Nhị ca đâu?" Ngô Củ nghe Tề Hầu chế nhạo mình, cười khan một tiếng, nói: "Lang quân như ý của Vương nữ là Quân thượng." Tề Hầu cười, rất tự nhiên nói: "Muộn lắm rồi, Nhị ca cũng sớm nghỉ ngơi thôi." Hắn nói xong ung dung đi vào gian trong. Ngô Củ trơ mắt nhìn Tề Hầu chiếm đoạt giường. Ngô Củ muốn lui ra, bất quá ngày hôm nay ngủ phòng của Tề Hầu. Kết quả nghe Tề Hầu nói: "Nhị ca, đừng đứng ở nơi đó, mau lại đây" Ngô Củ thật không biết làm sao. Tề Hầu chẳng lẽ là bởi vì trúng một lần thuốc, nên thiếu cảm giác an toàn? Cho nên nhất định phải cùng mình ngủ chung. Ngô Củ thực sự hết cách rồi, liền dự định đem chăn đệm nằm dưới chiếu ngủ. Tề Hầu cười nói: "Ngày mai cũng đừng nhiễm phong hàn, lại nói Cô cay nghiệt Nhị ca." Ngô Củ cười khan một tiếng, vẫn là nằm trên chiếu, không dám cùng Tề Hầu ngủ chung giường. Ngô Củ hôm nay rất mệt mỏi. Bởi vì đã uống rượu, vừa nãy liền hao tâm tốn sức, rất nhanh liền ngủ. Tuy rằng chiếu rất cứng, trải trên đất còn có điểm lạnh, thế nhưng Ngô Củ đã nhanh vào mộng Ngô Củ nằm mơ thấy mình có người yêu là một cô gái rất tốt, là loại chim nhỏ nép vào người, nói chuyện nhẹ nhàng, ánh mắt cũng phi thường ôn nhu. Hai người đan mười ngón vào nhau, lòng bàn tay còn đặc biệt ấm áp, là ấm áp Ngô Củ luôn khát vọng. Mộng đẹp khiến Ngô Củ cũng không cảm thấy chiếu lạnh. Cũng không biết sao, mộng đẹp đột nhiên bắt đầu thay đổi. Ngô Củ cùng cô gái ôn nhu kia hôn môi. Đôi môi mềm nhẹ dính vào cùng nhau. Ban đầu chỉ là ôn nhu hôn môi. Cảm thụ được đôi mối ấm áp của đối phương, Ngô Củ cảm thấy loại ôn nhu này thực sự quá quấn lấy người, làm cho có chút muốn ngừng mà không được. Đặc biệt đôi môi kia nhiệt độ khá cao. Ngô Củ không khỏi vươn tay ra, ôm cô gái. Chỉ là trong nháy mắt, Ngô Củ có chút ngờ vực. Nghĩ thầm mộng quả nhiên không có lô-gich. Bởi vì cô gái ôn nhu như thế, loại hình chim nhỏ nép vào người sao eo thô như vậy, còn cứng rắn, phảng phất như ôm một tảng đá lớn. "Ôm cổ." Ngô Củ nghe có người nói chuyện với mình, trong óc có chút phản ứng không tới, liền đưa tay ôm lấy cổ đối phương. Lập tức hôn môi ôn nhu thay đổi, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào miệng cuốn lấy lưỡi Ngô Củ. Ngô Củ phút chốc quăng mũ cởi giáp, hoàn toàn không có kinh nghiệm, có chút hoảng hồn. Sau đó cô gái như chim nhỏ nép vào người kia tước đoạt quyền chủ động, như cuồng phong vũ bão. Nụ hôn nóng bỏng bao phủ tới, khiến lưỡi Ngô Củ phát đau. Ngô Củ suýt nữa không thở nổi, khó chịu lợi hại, cuối cùng liền chìm vào thâm trầm. Thời điểm ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt, Ngô Củ tỉnh lại, chậm rãi xoay người, trở mình. Lúc này mới mơ hồ vươn mình ngồi dậy muốn gọi Tử Thanh cùng Yến Nga mang nước nóng đến. Kết quả nhớ tới đây là ở trong Vương cung, Tử Thanh cùng Yến Nga không đi cùng. Ngô Củ dụi dụi mắt, có chút mê man. Mình ngồi ở trên giường. Tối hôm qua không phải ngủ ở chỗ chiếu sao? Tề Hầu chiếm đoạt giường của mình, chẳng lẽ là nằm mơ? Vừa nghĩ tới nằm mơ, Ngô Củ giơ tay lên sờ sờ môi. Rát như mất một lớp da, đầu lưỡi cũng đau Ngô Củ sững sờ, trên mặt thì đỏ ửng, nghĩ thầm. Mình tối hôm qua không phải khi nằm mộng gặm chăn chứ? Không thì làm sao môi cùng đầu lưỡi đau như thế này? Ngô Củ nghĩ như thế, cảm thấy có chút bẩn, le lưỡi một cái. Bên ngoài có tự nhân hầu hạ, nghe thấy âm thanh bên trong, thăm dò hỏi: "Công tử Tề quốc, ngài đã tỉnh chưa?" Ngô Củ liền vội vàng nói: "Rồi, tiến vào đi." Mấy tự nhân nâng nước nóng cùng xiêm y đi vào, một tự nhân nói: "Tề Công đã dậy từ sớm rồi, đã đi dùng bữa sáng, còn cố ý dặn dò nhóm tiểu thần không nên quấy rầy Công tử nghỉ ngơi. Nói Công tử hôm qua mệt nhọc, cần nghỉ ngơi nhiều một phút." Ngô Củ trên mặt một trận nóng lên. Lẽ nào tối hôm qua chuyện mình gặm chăn bị Tề Hầu nhìn thấy? Không thể nào. Ngô Củ ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, để xuống đi. Các ngươi lui xuống, không cần hầu hạ." Mấy tự nhân đáp một tiếng, liền vội vàng rời khỏi. Ngô Củ ngồi ở trong phòng, trước tiên rửa mặt, sau đó mặc xiêm y. Đột nhiên phát hiện tóc tai có chút loạn, nhất định phải tìm cái lược chải đầu. Thế nhưng Ngô Củ lại quá đề cao tay nghề của chính mình. Chải mấy cái đầu đau muốn chết, còn làm rơi mất vài cọng tóc. Đau làm Ngô Củ nhanh chóng xoa xoa đầu mình. Khi Ngô Củ tóc tai bù xù, cửa phòng lại "kẽo kẹt" một tiếng mở ra. Tề Hầu từ bên ngoài đi vào. Trong tay hắn còn nâng một cái khay đồng thau, cười nói: "Cô nghe tự nhân nói Nhị ca thức dậy rồi, quả nhiên là vậy." Hắn đi tới, đem khay thả ở bên cạnh. Phía trên là đồ ăn sáng, chỉ là phần một người. Tề Hầu đã dùng rồi, còn tự mình đem đồ ăn sáng bưng tới đây. Tề Hầu thả khay xuống, cười nhìn bàn một chút. Cái lược nhỏ trên bàn còn dính mấy sợi tóc đen, trên đất cũng có hai ba sợi. Hắn không khỏi nhíu mày, cười nói: "Nhị ca, đây là... nhổ tóc sao? Thân thể do phụ mẫu cho, làm thế này sợ là không thích hợp đâu?" Ngô Củ bị Tề Hầu chế nhạo, trên mặt cũng rất khó chịu, nói: "Quân thượng nói đùa." Tề Hầu tựa hồ thích động tác ngốc nghếch này của Công tử Củ quá, liền cười tiếp nhận lược nhỏ, nói: "Nhị ca ngồi, Cô giúp." Ngô Củ có chút ngờ vực. Dù sao Tề Hầu là Quốc quân, lại chải tóc cho người khác sao? Tề Hầu ra dáng cầm lược. Bởi vì bàn tay rộng lớn, lược kia tinh xảo càng "nhỏ nhắn". Tề Hầu ngồi xổm ở phía sau Ngô Củ. Đầu tiên là đem tóc đẩy về phía sau, cho rải ở trên lưng Ngô Củ. Tay nhẹ nhàng vuốt mấy lần, tựa hồ là làm cho suôn. Lúc này mới bắt đầu dùng lược nhỏ ôn nhu chải tóc. Chải đầu thật ra là chuyện rất thoải mái, đặc biệt là sau khi thức dậy vào buổi sáng. Cổ nhân đều chú ý dưỡng sinh, buổi sáng chải đầu có thể kích phát dương khí. Buổi tối lại không thể chải đầu. Dù sao buổi tối dương khí suy nhược, âm khí tăng trưởng, cưỡng ép chải đầu rút dương khí đối với thân thể không tốt. Ngô Củ không nghĩ tới tay nghề của Tề Hầu không tệ. Một tay nhẹ nhàng nâng tóc, một tay nhẹ nhàng dùng lược nhỏ chải tóc. Sau đó hắn còn túm lên hết tóc, động tác vô cùng nhanh nhẹn, cuối cùng dùng ngọc quan bó lại, lúc này liền xong. Tề Hầu chải kỹ tóc tai, hơi hơi cúi người, nhô đầu ra, ở bên tai Ngô Củ nhẹ cười nói: "Nhị ca tự xem xem." Ngô Củ đột nhiên cảm giác lỗ tai nóng lên. "Ôi" Một trận gió nóng thổi tới, Ngô Củ không nhịn được rụt cổ, nhất thời lỗ tai liền đỏ, phảng phất lỗ tai cực kỳ mẫn cảm. Nhanh chóng đưa tay xoa xoa lỗ tai, Ngô Củ nói: "Tạ ơn quân thượng." Tề Hầu cười nói: "Tạ ơn cũng không cần thiết. Dù sao hôm qua Nhị ca có công lớn. Mau, mau dùng đồ ăn sáng đi, ăn xong chúng ta về dịch quán thôi." "Vâng." Ngô Củ nhanh chóng chuyên tâm ăn. Tề Hầu ngồi ở một bên, cười híp mắt nhìn Ngô Củ. Ngô Củ cảm thấy mình ăn bữa này, sống lưng tuột xuống, cơ hồ muốn nghẹn chết. Ngô Củ ăn xong bữa sáng, mới vừa muốn nói chuyện, kết quả "hắt xì" một cái. Tề Hầu cau mày nói: "Thấy chưa, Nhị ca tối hôm qua nhất định phải ngủ chiếu, cảm nhiễm phong hàn rồi. Về dịch quán gọi y quan tới nhìn một cái." Ngô Củ không cảm thấy khó chịu, nhưng mũi hơi ngứa, hô hấp không quá thông thuận, lại thêm muốn nhảy nước mũi. E rằng thực sự là cảm nhiễm phong hàn rồi. Hai người từ phòng đi ra, liền chuẩn bị đến truy xe về dịch quán. Dọc theo đường đi gặp không ít đặc sứ đồng dạng muốn rời khỏi Vương cung. Mọi người vừa đi vừa nói chuyện. Còn chưa đi tới chỗ xe, mọi người lại nghe được có âm thanh kỳ quái truyền đến. "Vụt vụt vụt!" Âm thanh, còn kèm theo tiến chửi bới. Mọi người có chút giật mình, không biết là âm thanh gì. Hơn nữa tiếng chửi bới của người rất nhỏ tuổi, lời lại khó nghe. Ngô Củ mơ hồ nghe thấy cái gì mà "Ăn cây táo rào cây sung", "Quất chết ngươi", "Lột da rút gân"... đủ các loại hình. Tất cả mọi người cảm giác một trận phát tởm. Dù sao giọng nói chuyện là một đứa bé tuổi còn nhỏ. Ngô Củ có chút kỳ quái thế nhưng tỉ mỉ vừa nghe, kia dường như là Vương tử Đồi. Trong lòng mơ hồ cảm giác không tốt, Ngô Củ vội vã cất bước đi tới. Quả nhiên là Vương tử Đồi. Vương tử Đồi tay cầm một cái roi da có đinh. Trên roi đều là máu, trên đinh còn có thịt da, trên đất cũng một mảnh máu. Cảnh tượng thật khủng bố. Dù đặc sứ các quốc gia đều từng thấy cậy thế hiếp người, cũng chưa từng thấy loại tình cảnh này. Mọi người bất quá là đến xem náo nhiệt, nào có biết nhìn thấy đệ đệ của Chu Thiên tử, còn nhỏ tuổi mà thật giống một ác quỷ, tựa hồ đang giáo huấn một người hầu. Người kia Ngô Củ nhận ra. Chính là người hôm qua liều chết đến bẩm báo cho Ngô Củ, Thạch Tốc. Thạch Tốc ngã trên mặt đất, tựa hồ không còn tri giác. Phía sau lưng hắn bị đánh đầy vết thương. Nguyên do đêm hôm qua vì Vương nữ bị gièm pha, Hồ Tề ngậm bồ hòn nổi trận lôi đình, kết quả là quở trách Vương tử Đồi. Vương tử Đồi bị chọt trúng điểm yếu. Dù sao mối hận trong lòng của hắn chính là thân phận thứ tử. Cho nên trong lòng oán hận liền tìm chổ xả giận. Vương tử Đồi tra xét, phát hiện chuyện bỏ Lang Hổ Dược cho Tề Hầu là có người để lộ ra. Vì vậy Vương tử Đồi giận không nhịn nổi, liền bỏ ra nhiều tiền treo giải thưởng tìm ai để lộ ra. Nếu không có người thừa nhận, liền đem tất cả thiện phu trong ngự thiện phòng xử tử, còn có những người tiếp xúc đến rượu như nữ tửu, cung nữ, tự nhân cũng cùng nhau xử tử hết. Trong lúc nhất thời cung nhân trong cung bàng hoàng. Bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng đột nhiên bị xử tử, lại là mấy ngàn người cùng lúc. Kết quả vào lúc này Thạch Tốc liền chủ động đứng ra thừa nhận là chính mình tiết lộ tin tức. Vương tử Đồi giận không nhịn nổi, tìm chỗ đánh Thạch Tốc, muốn đem hắn đánh chết tươi. Thế nhưng Vương tử Đồi không nghĩ tới, hôm nay có rất nhiều đặc sứ muốn xuất cung về dịch quán. Chỗ đặt xa mã vốn là nơi hẻo lánh, vừa vặn mọi người phải đi qua chỗ này, kết quả là bị mọi người nghe được. Ngô Củ nhìn thấy Thạch Tốc, nhất thời sợ hết hồn, cau mày nói: "Vương tử, là cớ gì đem người ta dằn vặt thành như vậy?" Vương tử Đồi cười lạnh, nói: "Người? Người nào? Đây chỉ là một nô lệ có xuất thân thấp hèn, nào có phải người?" Ngô Củ nghe chỉ là nở nụ cười, nói: "Nói tới xuất thân, Vương tử sao dùng năm mươi bước cười người khác một trăm bước?" Vương tử Đồi quát. "Ngươi có ý gì?!" Tề Hầu vừa đi tới, lạnh lùng nói: "Có ý gì? Ý này rất rõ ràng. Cô cho là Vương tử Đồi trời sinh thông minh, tất nhiên nghe hiểu, nhất định cần Cô nói trắng ra cho hiểu sao? E rằng Vương tử cũng không có vinh quang?" Bên cạnh đứng xem rất nhiều đặc sứ, mọi người đều là người khôn khéo, vừa nghe là hiểu toàn bộ. Tuy rằng Công tử Củ cùng Tề Hầu không có nói rõ, thế nhưng mọi người đều biết. Vương tử Đồi nói Thạch Tốc thân phận thấp kém không là người, kỳ thực Vương tử Đồi thân phận cũng không khá hơn. Mẫu thân của Vương tử Đồi là con gái thương nhân, vốn phải gả cho Công tử Củ. Sau đó bởi vì ham muốn địa vị, lúc này mới gả cho tiên Vương. Cố sự này rất nhiều người đều biết, lúc đó còn bị nói rất lâu. Cho nên mới nói, Vương tử Đồi thân phận rất thấp, chỉ là con của tiểu thiếp, cũng không phải con phu nhân, cho nên thân phận cũng không có gì đáng nói. Vương tử Đồi nhất thời sắc mặt rất kém, cười lạnh nói: "Các vị đến Lạc Sư là khách. Bất quá hôm nay Đồi cần giáo huấn thiện phu phạm vào sai lầm, cùng chư vị không có nửa điểm quan hệ, mời tránh đi!" Vương tử Đồi nói vô cùng không khách khí. Đặc sứ cũng đều là người có thân phận ở quốc gia mình, lại bị một đứa bé chế nhạo. Ngô Củ lập tức nói: "Giáo huấn cũng nên có chừng mực. Tiên Vương mới vừa băng hà, tân Thiên tử luôn dùng lễ đại xá thiên hạ. Vương tử lại tàn ác xử sự, e rằng không đúng. Không thể phục chúng, đưa tới thiên hạ bách tính đối với Chu Triều cùng tân Thiên tử sợ hãi." Vương tử Đồi sắc mặt rất kém. Bởi vì nói đến việc này, còn phải nhắc đến việc Vương nữ tối qua. Nếu như nhắc đến chuyện tối hôm qua còn phải nhắc đến Vương tử Đồi bày mưu tính kế cho Chu Thiên tử bỏ thuốc Tề Hầu. Chuyện liên tiếp vén lên sẽ không có kết thúc dễ dàng, thực sự khó nghe. Bên này nhiều người như vậy vây xem, sớm đã có người báo cho tân Thiên tử Hồ Tề. Hồ Tề tối hôm qua chịu kinh hách, mới vừa dậy, còn chưa có rửa mặt liền nghe nói Vương tử Đồi gây sự. Lúc này vừa giận vừa sợ, sợ Vương tử Đồi lộ ra mình, hắn vội vã qua loa liền chạy tới. Hồ Tề vội vội vàng vàng chạy tới, thời điểm mọi người còn đang đối đầu. Ngô Củ bắt bẻ, Vương tử Đồi sắc mặt khó coi, cũng không thể nói. Hồ Tề vừa đến, lập tức quở trách Vương tử Đồi. "Còn nhỏ tuổi sao lòng dạ độc ác như vậy! Coi như thiện phu kia phạm sai lầm, cũng không thể đánh thành như vậy. Thực sự là mất phong độ Chu Triều, còn ở nơi này làm Quả nhân mất mặt xấu hổ. Nhanh xin lỗi chư vị đại nhân, sau đó cút về tỉnh tâm." Vương tử Đồi ở trước mặt mọi người bị Hồ Tề mắng. Thế nhưng hắn không có thế lực, thật không thể cãi lại. Nếu chuyện Chu Thiên tử bỏ thuốc lộ ra, Hồ Tề khẳng định đẩy sạch, sự tình đều đẩy trên đầu Vương tử Đồi. Vương tử Đồi cố nén không nói, thế nhưng sắc mặt tương đối khó coi. Hồ Tề bắt hắn xin lỗi mọi người, Vương tử Đồi không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhận lỗi HunhHn786. Các đặc sứ được Vương tử nhận lỗi, cảm giác sống lưng thẳng tắp, đều là chiếm tiện nghi đắc chí, liền cười nói: "Vương tử còn nhỏ, biết sai nhận lỗi là tốt." Hồ Tề liền tự mình nói: "Đã quấy rầy Tề Công, Công tử cùng các vị đặc sứ. Vương đệ này, Quả nhân chắc chắn sẽ giáo dục lại." Ngô Củ ôm quyền nói: "Thiên tử, Củ cùng tên thiện phu này vô cùng hữu duyên, không bằng đem thiện phu này ban cho Củ được không?" Một thiện phu thôi, Hồ Tề đương nhiên đồng ý, lập tức liền hùng hồn đem Thạch Tốc thưởng cho Công tử Củ. Ngô Củ nhanh chóng dìu Thạch Tốc hôn mê chuẩn bị đưa lên xe, mang về dịch quán trị liệu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]