Thiệu Hốt lấy một ít rượu, chuẩn bị cùng Răng Nhọn đại chiến 300 hiệp. Đừng thấy Đông Quách Nha là văn nhân, nhưng tửu lượng của hắn cũng thực kinh người. Thiệu Hốt mới từ phòng bếp lấy rượu trở về, liền nhìn thấy trong viện có người đang nói chuyện. Đã trễ thế này, thế nhưng Công Tôn Thấp Bằng lại đang trò chuyện với người nọ. Thiệu Hốt cẩn thận lắng nghe. Hắn là kiếm khách, bước chân thực nhẹ, Công Tôn Thấp Bằng và người nọ đều không có phát hiện, thực mau hai người họ cũng đi rồi. Thiệu Hốt vội vàng ôm mấy vò rượu chạy vọt vào phòng. “Rầm” Đông Quách Nha đang trải giường, cũng không cần nhìn, liền biết là ai vào phòng, bất đắc dĩ thở dài nói: “Trung Thứ tử, nhẹ tay một chút, cẩn thận quấy rầy Công tử nghỉ ngơi.” Thiệu Hốt vọt vào. “Lộc cộc!” Hắn đem mấy vò rượu để lên bàn, kích động nói: “Răng Nhọn, ngươi đoán ta ở bên ngoài thấy được ai?” Đông Quách Nha trải xong giường, lúc này mới chậm rãi đi tới, ngồi trước bàn, nói: “Ai?” “Công Tôn Thấp Bằng cùng Ung Vu kia!” Đông Quách Nha nói: “Có cái gì lạ đâu?” “Ngươi không biết đâu, Công Tôn Thấp Bằng đi theo Ung Vu rồi, nói là đi uống rượu!” Đông Quách Nha cầm một vò Thiệu Hốt vừa mang tới, nâng lên rót vào trong chén, nhướng mày nói: “Uống rượu cũng không có gì lạ cả, Trung Thứ tử không phải cũng đang cùng Đông Quách uống rượu sao?” Thiệu Hốt cãi lại. “Không phải a, hai chúng ta uống rượu lại không có gì kỳ quái. Công Tôn Thấp Bằng thì khác.” Đông Quách Nha trong lòng cười. Trung Thứ tử mỗi lần uống rượu còn không kỳ quái sao? Mỗi lần uống xong rượu đều ôm ta không buông tay! Đông Quách Nha thấy bất kham. Thiệu Hốt thấy hắn không để bụng, nói: “Ta thấy Công Tôn Thấp Bằng khẳng định là bị hồ ly tinh kia mê hoặc rồi. Ung Vu không phải khi còn nhỏ đã học vu thuật sao? Đừng nói là hắn dùng vu thuật mê hoặc khiến Đại Tư Hành điên đảo nha.” Ngô Củ trở về liền ngủ, một đêm ngủ ngon lành. Ngủ thẳng tới sắc trời sáng, Ngô Củ mơ hồ nghe thấy bên ngoài có âm thanh. Không biết là người nào đang ầm ĩ, âm thanh hết đợt này đến đợt khác. Ngô Củ nhíu nhíu mày, lúc này mới mở mắt lại, liền thấy Tử Thanh quỳ gối một bên canh mình. Thấy Công tử tỉnh, Tử Thanh vội vàng nói: “Công tử tỉnh? Hôm nay Quân thượng phân phó không khởi hành, để Công tử nghỉ ngơi.” Ngô Củ gật gật đầu, lại nằm trở về giường, muốn ngủ tiếp một giấc. Việc hạnh phúc nhất của đời người chính là khi tỉnh dậy còn có thể ngủ thêm một giấc. Ngô Củ vui vẻ nằm xuống, đem chăn đắp lên, kết quả liền nghe được âm thanh ồn ào. Biết mình không phải nằm mơ, bên ngoài tựa hồ thật sự có người đang ầm ĩ, âm thành từ rất xa xôi truyền tới, không phải thực rõ ràng, cụ thể một câu cũng nghe không rõ nói gì. Ngô Củ nói: “Bên ngoài có chuyện gì?” Tử Thanh nói: “Tử Thanh cũng không biết là chuyện gì xảy ra? Sáng sớm liền ầm ĩ. Cũng không biết là âm thanh phát ra từ nơi nào, dù sao không phải ở trong viện. Mới vừa rồi Tử Thanh đi nhìn một vòng, cũng không thấy được gì.” Ngô Củ gật gật đầu, cũng thấy đã ngủ đủ, ồn như vậy cũng ngủ không được nữa. Quả nhiên mình là mệnh lao lực! Đành phải ngồi dậy để Tử Thanh giúp mặc xiêm y. Mặc xong xiêm y, Tử Thanh liền nói: “Công tử, Tử Thanh đi mang đồ ăn của ngài lại đây.” Ngô Củ gật gật đầu, nói: “Thuận tiện nhìn xem rốt cuộc là ai làm ầm ĩ, thời gian dài như vậy còn nháo.” Tử Thanh đáp ứng, sợ Ngô Củ chờ, vì thế hắn vội vàng chạy đi ra ngoài. Ngô Củ một mình ở trong phòng ngồi chốc lát, lại muốn đi ra ngoài hoạt động, hít thở một chút không khí mới mẻ, liền đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Đi ra ngoài cửa âm thanh ầm ĩ liền càng rõ ràng. Ngô Củ thật sự tò mò, liền đi theo hướng âm thanh phát ra đến bên ngoài. Mới vừa đi đến cửa viện phụ cận, liền nghe được “ầm!!” một tiếng. Ngô Củ căn bản không phòng bị, nhìn thấy một bóng đen lao ra khỏi phòng phóng về bên này. Nhưng đã chậm, Ngô Củ không tránh né được, bị một thứ thật chắc chắn đụng vào. Ngô Củ cả kinh hô cũng không có, trực tiếp ngã xuống đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ nát. Cũng không phải Ngô Củ khoa trương, bóng đen kia dị thường rắn chắc, hơn nữa cao to. Ngô Củ ngã trên mặt đất, có người vội vàng hô to lên. “Công tử, ngài không có việc gì chứ?!” Ngô Củ vừa ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ ràng người đột nhiên vụt ra, bóng đen kia thế nhưng là Công Tôn Thấp Bằng. Luôn luôn ổn trọng thành thật, Công Tôn Thấp Bằng thế nhưng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng. Hơn nữa Công Tôn Thấp Bằng không chỉ là vội vàng, hơn nữa sắc mặt rất khó xem, trong tay cũng nắm đồ vật kỳ quái. Một tay ôm áo ngoài, một tay bắt lấy đai lưng của chính hắn, đầu cũng không có gọn ghẽ, tóc có chút rời rạc. Chỉnh thể thoạt nhìn chính là… Quần áo không chỉnh tề. Ngô Củ lắp bắp kinh hãi, tức khắc không còn cảm thấy đau vì bị va vào người, chỉ còn kinh ngạc nhìn chằm chằm Công Tôn Thấp Bằng, nói: “Đại Tư Hành, đây là……?” Công Tôn Thấp Bằng liền đỏ mặt, thiếu chút đỉnh đầu bốc khói. Hắn nhanh buông ra đai lưng cùng áo ngoài đang cầm, luống cuống tay chân nâng Ngô Củ dậy, chuyển đề tài nói: “Xin lỗi, xin lỗi, Thấp Bằng không phát hiện Công tử. Ngã có đau không. Thấp Bằng liền đi tìm y quan.” Hắn nói xong quay đầu định đi. Ngô Củ vội vàng giữ chặt hắn, có chút xấu hổ nói: “Đại Tư Hành... nên... nên mặc xiêm y vào trước đi. Không cần kêu y quan, Củ không có việc gì.” Công Tôn Thấp Bằng trên mặt càng đỏ, vội vàng đem áo ngoài tròng lên trên người, nói: “Thấp Bằng thất thố, Thấp Bằng thất thố……” Thời điểm Công Tôn Thấp Bằng tròng áo ngoài, Ngô Củ còn phát hiện bên gáy của hắn có cái dấu màu đỏ au, hình như còn sưng lên một ít. Ngô Củ kinh ngạc nói: “Đại Tư Hành, trên cổ ngài hình như bị sâu cắn, đã sưng lên một khối.” Công Tôn Thấp Bằng cả kinh, vội vàng duỗi tay che, gấp gáp nói: “Thật…… Thật là xin lỗi. Thấp Bằng có việc gấp, xin đi trước một bước……” Ngô Củ không biết Công Tôn Thấp Bằng bị làm sao vậy, đã vội vàng bỏ chạy. Tử Thanh vừa lúc trở về, liền nhìn thấy được một màn Công tử Củ “trêu ghẹo” Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng. Dù gì Công tử Củ trước kia chính là một cao thủ trăng hoa, Tử Thanh cảm thấy Công tử khẳng định biết dấu hôn là thứ gì, nói như vậy tất nhiên là cố ý “trêu ghẹo” Đại Tư Hành.<HunhHn786> Kỳ thật Tử Thanh đã hiểu lầm Ngô Củ rồi. Ngô Củ tuy rằng biết dấu hôn là cái gì, nhưng dấu ấn kia là cắn rất nặng mà ra, đã sưng một khối, có lẽ ngày mai bầm tím đen. Ngô Củ cũng không có kinh nghiệm nhiều, sao biết có loại dấu hôn kịch liệt hung tàn như vậy. Công Tôn Thấp Bằng chạy trốn trối chết. “Rầm!” Hắn mở cửa vọt vào phòng, đóng mạnh cửa lại, lúc này mới dựa vào ván cửa thở hổn hển, cảm giác suýt nữa bị hù chết. Công Tôn Thấp Bằng vội vàng hoảng sợ, kỳ thật là bởi vì hắn đêm qua làm chuyện trái với lương tâm. Ngày hôm qua Công Tôn Thấp Bằng ở buổi tiệc ăn rất nhiều. Sau đó hắn ở trong sân tản bộ liền gặp con trai của Ung Vu, còn chạm mặt Ung Vu. Công Tôn Thấp Bằng biết Ung Vu đã có con trong lòng vốn là mất mát, nhưng Ung Vu mời hắn làm khách, còn thỉnh hắn uống rượu. Công Tôn Thấp Bằng tự nhiên cự tuyệt không được, liền đáp ứng. Ung Vu mang theo Công Tôn Thấp Bằng về chỗ của mình. Trước đem con trai đi ngủ, lúc sau mới ra tới khoản đãi Công Tôn Thấp Bằng. Hắn lấy ra một ít món ăn, còn có rượu. Rượu chua ngọt ngon miệng, uống vào đích xác cảm thấy tiêu thực. Nhưng phối hợp với món ăn, Công Tôn Thấp Bằng cảm giác mình lại muốn say. Ung Vu nói chuyện ôn hòa, tuy rằng không phải thực hay, nhưng thực sự hấp dẫn người khác. Hai người cũng nói chuyện cũng không tẻ ngắt. Công Tôn Thấp Bằng từ trong miệng Ung Vu biết được, kỳ thật Ung Vu căn bản không phải được ẩn sĩ coi trọng đưa đi học vu thuật. Đó chỉ là lời nói dối mang vẻ ngoài tốt đẹp của bà hắn mà thôi. Ung Vu nói mẫu thân hắn thân phận thấp hèn, không có địa vị. Nói trắng ra hắn là con vợ lẽ. Hắn cũng không được đối xử như con cháu trong nhà, cho nên lúc còn rất nhỏ liền bị người khi dễ. Lúc hắn vài tuổi không còn mẫu thân, bà hắn đuổi hắn ra khỏi nhà, mang danh là đưa đến họ hàng nơi xa xôi bồi dưỡng, mỹ danh rằng là muốn rèn luyện trong gian khổ thực tế không muốn quan tâm. Dịch Nha cười cười, nói: “Nhà họ hàng vốn không quá tốt, còn phải nuôi một đứa nhỏ không có quan hệ thì càng đối đãi không tốt. Hơn nữa những năm đó thập phần náo động, biên cương không xong, Vu còn đụng phải người Dịch.” Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, rõ ràng đều là chuyện quá khứ, nhưng trong lòng thế nhưng phát đau, khẩn trương nói: “Người Dịch? Những người đó là bộ tộc dã man, sau đó thế nào? Ngươi đã chịu khổ rồi.” Ung Vu cười cười, thực đạm nhiên, bất quá nhìn về phía Công Tôn Thấp Bằng, trong ánh mắt thế nhưng là vô hạn ôn nhu, cùng cảm xúc nói không nên lời, cười nói: “Vu liền biết tướng quân không nhớ rõ.” Công Tôn Thấp Bằng bị nhìn, tức khắc trái tim nhảy nhót, không biết vì sao cảm thấy rượu chua ngọt ngon miệng lại dị thường cao, thế nhưng có chút say. Giọng Ung Vu cũng biến thành hai, ngân vang ở bên nhau. Ung Vu cười nói: “Tướng quân là quý nhân hay quên, cũng không nhớ rõ loại vô danh tiểu bối như Vu. Năm đó nơi Vu sống bị người Dịch càn quét, có thể nói là cửa nát nhà tan, Vu cũng bị bắt, vốn đã không còn cơ hội sống, nhưng không nghĩ tới lại được gặp Công Tôn tướng quân ngài.” Công Tôn Thấp Bằng ngẩn ra, nói: “Ta?” Ung Vu gật gật đầu, nói: “Nếu Công Tôn tướng quân không nhớ rõ, tất nhiên cũng không ấn tượng gì. Năm đó là Công Tôn tướng quân cứu Vu, ân cứu mạng suốt đời khó quên.” Hắn nói, rồi nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu cung kính lạy. Công Tôn Thấp Bằng thật sự không nhớ rõ có chuyện như vậy. Hắn đích xác thời trẻ có đi đánh người Dịch một lần, là người Bạch Dịch. Nhưng đó là chuyện rất nhiều năm trước. Lúc ấy Công Tôn Thấp Bằng rất trẻ mới ra chiến trường khí phách hăng hái. Hắn theo Tề quân chiến đấu anh dũng, đem người Bạch Dịch xua đuổi tới Tần, có thể nói là lập công lớn. Đương nhiên, khi đó đích xác đã cứu không ít người. Vì người Bạch Dịch tính tình bưu hãn, thích giết chóc thành tánh, bắt tù binh các nước không ít. Khi đó bá tánh được cứu toàn bộ đều được thả cho trở về nhà. Nghe Ung Vu nói như vậy, Công Tôn Thấp Bằng đích xác có ấn tượng về trận đánh Bạch Dịch, nhưng đối với Ung Vu hoàn toàn không có ấn tượng. Cũng có lẽ là lúc ấy Ung Vu chỉ là một thiếu niên. Dù gì Công Tôn Thấp Bằng chỉ hơn Ung Vu có mười tuổi. Ung Vu lạy bên chân Công Tôn Thấp Bằng, thái độ phi thường cung kính. Mà trong mắt Công Tôn Thấp Bằng lại chỉ có thấy người măc xiêm y màu đỏ sậm lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, thái độ dịu ngoan, sau lưng lại đĩnh đến thẳng tắp, eo được thắt lại nhỏ xíu. Công Tôn Thấp Bằng cảm thấy mình có thể là uống say, cũng có thể là trúng ma chướng. Khí nóng dâng lên, vọt tới đỉnh đầu, sau đó Công Tôn Thấp Bằng cong lưng, một phen nắm lấy cổ tay Ung Vu. Ung Vu giật mình ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi đen bóng tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Công Tôn Thấp Bằng. Một khắc kia Công Tôn Thấp Bằng cảm giác có khả năng biểu tình của mình như là một con dã thú muốn ăn thịt người, hoặc là muốn đoạt lấy biên cương của người Bạch Dịch. Động tác thô lỗ, hắn túm Ung Vu lên. Bị túm lên, Ung Vu lảo đảo một chút, rồi chui vào trong lòng ngực Công Tôn Thấp Bằng. Nháy mắt Công Tôn Thấp Bằng đem người khóa trụ, rồi đột nhiên lật lại, chặt chẽ ấn ở trên mặt đất. Ung Vu mặc một thân xiêm y màu đỏ như lửa, phát quan cũng bị rơi xuống. “Xoảng” Phát quan rơi trên mặt đất dập nát. Mái tóc dài đen óng tán trên mặt đất, cổ áo cũng bị kéo ra một ít. Hắn kinh ngạc nhìn Công Tôn Thấp Bằng. Hơi thở Công Tôn Thấp Bằng thô nặng, chậm rãi cúi đầu tới. Ung Vu chỉ là lộ ra kinh ngạc, nhưng căn bản không có phản kháng. Khi Công Tôn Thấp Bằng hôn xuống, Ung Vu chậm rãi nhắm hai mắt lại, hơn nữa duỗi tay ôm cổ Công Tôn Thấp Bằng. Động tác cơ hồ câu dẫn Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng cảm thấy mình uống say, bằng không hắn sẽ không đối với Ung Vu đã có con trai mà ra tay, hơn nữa tương đối thô bạo. Ung Vu như ngọn lửa, nhưng ngoài ý muốn nhu thuận, chặt chẽ ôm lấy Công Tôn Thấp Bằng, chỉ là thời điểm đau đã cắn răng rên rỉ. “Tướng quân……” Ổn trọng thành thật như Công Tôn Thấp Bằng phảng phất thành một con dã thú. Làm bản thân hắn cũng kinh ngạc, nhưng Công Tôn Thấp Bằng vô pháp kiềm chế chính mình. Một đêm qua đi, trong phòng một mảnh hỗn độn, buổi sáng có chút âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến, Công Tôn Thấp Bằng lúc này mới từ trong mộng đẹp bừng tỉnh. Vừa tỉnh, Công Tôn Thấp Bằng thình lình phát hiện đây cũng không phải mộng đẹp, bởi vì này căn bản không phải một giấc mộng. Ung Vu sắc mặt tiều tụy nằm ở bên cạnh hắn, môi có chút xuất huyết kết vảy, nơi nơi loang lổ vệt đỏ, thậm chí còn có dấu vết véo ra xanh tím, tóc rối tung xuống dưới, nhíu lại mày còn đang ngủ say. Công Tôn Thấp Bằng sợ tới mức không tin được, vội vàng bật dậy. Nghe được bên ngoài có âm thanh ầm ĩ, đầu óc phát khẩn, hắn lung tung bắt lấy xiêm y, chạy nhanh ra khỏi phòng. Công Tôn Thấp Bằng vừa đi, người nằm ở trên giường liền chậm rãi mở mắt. Trong mắt một chút buồn ngủ cũng không có, thanh minh lợi hại, hắn nhích thân thể, nhưng cũng không có ngồi dậy, lại chậm rãi nhắm hai mắt, phảng phất lần nữa chìm vào giấc ngủ. Công Tôn Thấp Bằng hối hận muốn chết. Hắn cũng không phải người thấy sắc nảy lòng tham, sao đối với một nam tử đã có con làm ra chuyện như vậy. Công Tôn Thấp Bằng mơ hồ nhớ đến đêm hôm qua, Ung Vu chịu đựng đau đớn, đầy mặt là mồ hôi. Ngô Củ kỳ quái nhìn Công Tôn Thấp Bằng vọt vào trong phòng, vẻ mặt khó hiểu. Tử Thanh thấy vẻ mặt kỳ quái của Công tử nhà mình, vội vàng nói: “Công tử, đồ ăn đã tới, vào phòng dùng đi.” Ngô Củ gật gật đầu, cho Tử Thanh đem đồ ăn đặt ở trong phòng. Lúc dùng bữa Ngô Củ hỏi: “Là người nào làm ầm ĩ, đã điều tra xong rồi chưa?” Tử Thanh nói: “Tử Thanh đã hỏi rõ ràng, là một đám dân chạy nạn.” “Dân chạy nạn?” Ngô Củ có chút kinh ngạc. Khi bọn họ tiến vào Lương Khâu, bá tánh hoan hô đầy đường đón chào, một bộ rầm rộ giống như ca vũ thái bình thịnh thế. Mà sáng sớm hôm nay thế nhưng có một đống ầm ĩ khó tránh khỏi. Ngô Củ nói: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Tử Thanh nói: “Là như thế này, đám dân chạy nạn có lẽ là biết Quân thượng đi ngang Lương Khâu, còn ở chỗ này dừng chân, cho nên sáng sớm vây quanh ở trước dinh thự Ung thị, nói là tụ chúng nháo sự. Bất quá đã bị gia đình Ung thị xua đuổi đi rồi, cho nên liền bắt đầu tụ tập ở phía cổng sau gây ồn ào. Thời điểm Tử Thanh đi xem thìgia đinh Ung thị đã qua đó chuẩn bị xua đuổi người.” Ngô Củ nhíu mày nói: “Sao có nhiều dân chạy nạn như vậy?” Tử Thanh lắc đầu nói: “Cái này…… Tử Thanh không rõ ràng lắm.” Ngô Củ cau mày, sau khi nghe xong liền đem đũa trong tay buông xuôi, tựa hồ không tâm tình ăn cơm, đứng dậy nói: “Đi, theo ta đi nhìn xem.” Tử Thanh muốn khuyên nhủ Công tử, nhưng Ngô Củ biểu tình thực kiên quyết, cũng không cần ăn sáng. Tử Thanh liền nghẹn không nói chuyện, chạy nhanh theo Công tử ra cửa. Ngô Củ bước nhanh đi ra ngoài, thực mau liền tới cửa sau dinh thự Ung thị. Chỗ cửa sau mở rộng ra, một đống gia đinh tay cầm côn chắn cửa. Có một người thoạt nhìn như là quản sự chỉ huy, hô to quát lớn. “Mau đánh đi, tất cả đều đuổi đi đi! Đừng để cho bọn chúng ở nơi này gào thét, quấy nhiễu Quân thượng đại giá. Các ngươi đều không gánh hết hậu quả đâu!” Quản sự nói, liền nghe được âm thanh “bịch bịch bịch”. Gia đinh dùng côn không ngừng đánh, đem những dân chạy nạn đang khóc la đều đuổi đi ra xa, không cho bọn họ bước đến gần bậc thang cửa dinh thự Ung thị. Ngô Củ đi qua vừa lúc thấy một màn như vậy. Dân chạy nạn ít nhất cũng có mấy mươi người, số lượng còn không ít, tụ ở trước cửa. Một đám xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn thật không phải giả trang. Còn có mấy đứa bé nhỏ tuổi, đói đến đã da bọc xương, ánh mắt mờ mịt, bị gia đinh đánh, có ngã xuống bậc thang, xô đẩy lẫn nhau, cảnh tượng phi thường hỗn loạn. Ngô Củ vừa đi qua, quản sự đang kêu gào đột nhiên liền không nói, ngay sau đó vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng chạy tới, cung kính hành lễ, nói: “Tiểu nhân ra mắt công tử.” Ngô Củ vẫy vẫy tay, nói: “Ở đây xảy ra chuyện gì?” Quản sự nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một đám điêu dân. Quấy nhiễu Công tử đại giá, tiểu nhân liền đem bọn họ đuổi đi ngay!” Hắn nói, liền quay người hô to với gia đinh: “Động tác nhanh lên! Làm gì đó! Nhanh lên đi!” Ngô Củ vội vàng giơ tay ngăn hắn, nói: “Từ từ, trước đừng đánh người.” Quản sự cả kinh, nói: “Này……” Gia đinh bất đắc dĩ dừng lại, những dân chạy nạn cũng phát hiện Ngô Củ. Ngô Củ ăn mặc quý giá, hơn nữa khí độ bất phàm, thoạt nhìn là nhân vật lớn. Những dân chạy nạn cũng không xô đẩy liền quỳ trên mặt đất, đối với Ngô Củ dập đầu. Có lẽ bọn họ cũng không biết nói cái gì mới đúng, liền dứt khoát không nói, chỉ là dập đầu, cả đứa bé vài tuổi cũng quỳ xuống dập đầu. Ngô Củ nhìn thấy trường hợp này, trong lòng có chút phát khẩn, nói: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Quản sự hoảng sợ, vội vàng nói: “Chỉ là…… Chỉ là một ít điêu dân mà thôi.” Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nghe quản sự lòng vòng, lạnh lùng nói: “A? Lương Khâu ấp, điêu dân vì sao nhiều như vậy? Ung thị quản lý không lo?” Đây là địa bàn Ung thị quản lý, Ngô Củ vừa hỏi như vậy, quản sự lại là một đầu mồ hôi lạnh, nói: “Không... không... không... không phải…” Quản sự chịu không được áp lực này. Đừng nhìn Ngô Củ dáng người gầy nhỏ, một bộ như tiên nhân, nhưng biểu tình lãnh đạm lên thực sự làm người ta cảm thấy đáng sợ. Quản sự đành phải đúng sự thật nói ra. Kỳ thật Lương Khâu ấp, cũng không xem như nghèo khổ, có đồng ruộng rộng lớn. Thời đó Chu Thiên tử áp dụng chế độ phân phát đồng ruộng cho chư hầu. Chư hầu có quyền trồng trọt, nhưng không có quyền kinh doanh. Cho nên phải nộp thuế lên Chu Thiên tử, các quốc gia mỗi năm đều phải hiến cung. Sau này xã hội phát triển một ít, kỹ thuật canh tác cũng nâng cao, vùng hoang vu được bình dân bá tánh khai khẩn, cũng biến thành đồng ruộng. Cứ như vậy, đồng ruộng liền không còn là đặc quyền của chư hầu. Nếu đồng ruộng đã khai khẩn ra, lại không thể không cho canh tác, vì thế trừ bỏ chư hầu, bá tánh cũng có đồng ruộng, mà cũng giống chư hầu bọn họ cũng cần nộp thuế. Các quốc gia đều có thu nhập từ thuế, kỳ thật cũng không giống nhau, nhưng cơ bản đều là dựa theo đồng ruộng lớn nhỏ mà nộp thuế. Thu hoạch trên đồng ruộng thế nào cũng khó mà nói trước đặc biệt thời đó nông nghiệp không phát triển. Có đồng ruộng chất lượng tốt thu hoạch cao, có đồng ruộng mặc dù rộng lớn thế nhưng chất lượng không hề tốt gì, thu hoạch cũng là thấp. Vừa đến mùa khô hay có lũ lụt, càng không thu hoạch được một hạt nào. Quan phủ không quan tâm bách tính có thu hoạch được hay không, thuế vẫn nộp giao. Lương Khâu ấp vừa vặn gặp phải trời hạn, chính là không thu hoạch được một hạt nào. Bách tính không lương thực ăn còn phải nộp thuế, lâu dần liền trở thành cái này bộ dáng này. Lương Khâu ấp có nhiều mảnh đất đã bắt đầu bỏ hoang, không người nào dám đi trồng trọt, dân chạy nạn liền càng ngày càng nhiều. Dân chạy nạn ăn không gì ăn. Quan chức còn trưng thu thuế má. Bách tính khổ không thể tả, lại nghe nói quan viên địa phương lấy ra một số tiền lớn nghênh tiếp Tề hầu, dĩ nhiên là tụ tập đi đến dinh thự Ung thị chuẩn bị hướng Tề hầu cáo trạng. Bất quá bọn hắn tại lối vào cửa chính đã bị gia đình Ung thị đuổi. Cửa chính gia đinh rất nhiều, dân chạy nạn cũng không có cách nào, liền không cam lòng cứ thế mà đi, không thể làm gì khác hơn là lại tới cửa sau. Sáng sớm nháo đến bây giờ, vẫn không có kết thúc, vừa vặn liền bị Ngô Củ nghe được. Ngô Củ nghe đến sắc mặt không tốt. Dân chạy nạn cũng không giống ăn xin thời hiện đại, có thể đến tàu điện ngầm ăn xin. Họ không hóa trang mặt bẩn ngồi bên đường xin bố thí, mà thật sự khô gầy như que củi. Có đứa bé là ba bốn tuổi mà không nhúc nhích, được ôm vào trong ngực, cánh tay chân cũng giống như là que diêm. Ngô Củ nhìn thấy trong đầu thật cảm thấy khó chịu. Quý tộc cổ đại chính là như vậy, người dân thường hoàn toàn không thể với tới, thậm chí không thể tưởng tượng cuộc sống của bọn họ. Khi rất nhiều người không có ăn còn phải bị áp bức lao động, chi phí quý tộc ăn một bữa yến tiệc có thể nuôi sống hàng ngàn người. Hơn nữa còn là những người có tay nghề cao nhất mới có thể chen vào chốn phòng bếp. Ngô Củ sắc mặt rất khó nhìn, quản sự còn tưởng rằng Ngô Củ vì dân chạy nạn tức giận. Dù sao dân chạy nạn đâu chỉ gầy trơ xương, hơn nữa còn hôi thối, không có ăn, thì nói chi là rửa ráy tắm rửa. Quản sự vừa muốn nịnh hót, liền nghe Ngô Củ lạnh lùng nói: "Đừng xua đuổi dân chạy nạn, nói bọn họ ổn định ở cửa chờ ta." Quản sự vừa nghe có chút mộng, thế nhưng không dám nói không, lập tức cúi đầu khom lưng nói: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân nghe theo." Hắn cũng không biết Công tử Củ là có ý gì, chẳng lẽ muốn Ung thị nuôi đám dân chạy nạn? Không nói không phù hợp thực tế, Ung thị mấy đời chỉ có Ung Lẫm là một thanh quan. Trong nhà đều dựa vào thanh danh Ung Lẫm tuổi già nuôi, chỉ có mặt ngoài phồn hoa mà thôi. Mà mấy người trong Ung thị kia cũng không phải thiện tâm bồ tát. Dù sao thời đại này còn chưa biết cái gì gọi là Bồ Tát đâu, chỉ có mạnh được yếu thua. Ngô Củ sắc mặt không vui, phân phó xong ngay lập tức đi trở về. Tử Thanh vội vã theo ở phía sau. "Công tử... Công tử?" Ngô Củ nhanh chóng hướng phòng bếp đi đến. Tử Thanh kinh ngạc nói: "Công tử, đồ ăn sáng đã bưng đến phòng rồi." Ngô Củ nhàn nhạt nói: "Không phải đi ăn." Tử Thanh càng là kinh ngạc, nói: "Vậy là..." Ngô Củ không lên tiếng, tiến vào phòng bếp. Vì đã qua giờ ăn sáng, thức ăn sáng sớm liền chuẩn bị xong. Nhóm thiện phu đang rảnh rỗi nói chuyện phiếm. Nơi này là phủ bình thường, cũng không phải cung điện, cho nên nhóm thiện phu cũng không có quá nhiều quy tắc. Đột nhiên đi tới một người mặc trang phục quý giá, nhóm thiện phu nhóm nhất thời hơi kinh ngạc, tán gẫu đều dừng lại. Nhóm thiện phu cũng biết Tề hầu đại giá, dù sao bọn họ những ngày qua liền vì chuyện này mà chuẩn bị rất nhiều. Kết quả hôm nay tới một nam tử thoạt nhìn không bình thường. Quản sự thiện phu nhanh chóng lại hỏi. "Xin hỏi đại nhân có chuyện gì dặn dò?" Ngô Củ nhìn lướt qua phòng bếp, nói: "Ta muốn làm chút đồ ăn, làm phiền các ngươi bận rộn." Thiện phu thấy rất kỳ quái. Lẽ nào đây là thiện phu đi theo Tề hầu? Nhưng nhìn cũng không giống. Thiện phu nhà ai có thể có khí chất như vậy? Nhóm thiện phu cũng không dám nhiều lời, gật đầu liên tục, thế nhưng đều lén lút nhìn Ngô Củ. Chỉ thấy Ngô Củ vén lên tay áo chuẩn bị động thủ. Khi ống tay áo kéo lên, mọi người liền phát hiện nam tử này là tiêu chuẩn nhân vật mười ngón không dính nước. Hai cánh tay kia dị thường tinh tế, hơn nữa trắng mịn trong veo như nước, một chút chai sần cũng không có. Một đôi tay như vậy nhất định là được nâng niu, làm sao có khả năng nấu cơm? Nhóm thiện phu không phản đối, liền nhìn Ngô Củ bận lẩm bẩm. Bọn họ thu dọn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ là thỉnh thoảng nhỏ giọng nói hai câu, lén lút xem Ngô Củ. Ngô Củ mở ra hủ gạo liếc mắt nhìn. Vì nghênh tiếp Tề hầu, Tề hầu đại giá tất nhiên có thật nhiều binh lính cũng phải ăn cơm, cho nên dự trữ lương thực rất đầy đủ, muốn bao nhiêu gạo cũng có. Ngô Củ nâng lên một túi đậu nhìn một chút. Khi mới nhìn thấy đám dân chạy nạn, tâm lý ít nhiều không đành, Ngô Củ dự định làm một ít đồ ăn phân cho bọn họ. Mặc dù là trị ngọn không trị gốc, thế nhưng chung quy phải có một phần tâm mới được. Dù sao có câu "Quân tử cũng như gia cầm gia súc vậy, muốn sống không muốn chết, nghe tiếng kêu không đành lòng ăn thịt" chớ nói chi là người sống sờ sờ. Ngô Củ bắt đầu bận lên. Tử Thanh vừa thấy động tác của Công tử liền biết Công tử nhất định là không đành lòng nhìn thấy đám dân chạy nạn bị đánh chịu đói. Bất quá Tử Thanh tâm lý có chút nôn nóng. Công tử còn sốt, chưa thấy khá, đồ ăn sáng cũng không có ăn, liền bắt đầu bắt đầu bận túi bụi, thực sự làm cho lòng người bất an. Ngô Củ động tác phi thường lưu loát, nhanh chóng làm một chút đồ ăn lót dạ. Vào lúc này không nói đến mùi vị, mùi vị đối với no bụng mà nói, căn bản không đáng nhắc tới. Dân chạy nạn căn bản không có yêu cầu cao... Khi Tề Hầu thức dậy, bên ngoài dân chạy nạn ồn ào đã được quản sự ổn định. Hơn nữa người Ung thị kìm việc này, cho nên hắn cũng không có nghe nói về dân chạy nạn. Tề Hầu hôm nay thức dậy cảm giác dạ dày có chút không thoải mái. Vì hôm qua hắn tức giận ăn bữa tối, trở về phòng liền vội vã ngủ, hôm nay liền không thư thái. Tề Hầu nhìn bàn ăn phong phú đầy sơn hào hải vị lại không có muốn ăn. Không biết tại sao liền nghĩ tới món bột đậu mà trước đây Công tử Củ nấu dâng lên, bất giác có chút nhớ nhung món này. Tề Hầu nghĩ nghĩ, liền lệnh tự nhân đi tìm Công tử Củ, muốn Công tử Củ làm món bột đậu hoặc là cháo đậu cho mình ăn. Tự nhân rất nhanh liền đi. Hắn đi đến phòng Công tử Củ gõ cửa hồi lâu cũng không có ai. Sau đó thiên tân vạn khổ mới tìm được đến phòng bếp. Không nghĩ tới Công tử Củ cư nhiên ở bên trong bếp, hơn nữa đang nấu cháo đậu. Tự nhân vừa thấy, còn tưởng rằng Công tử Củ làm cho Tề Hầu, cười đi tới, nói: "Công tử, tiểu thần có lễ." Ngô Củ đang bề bộn, nóng đến ra một thân mồ hôi, sắc mặt đỏ hồng hồng, thấy được tự nhân, biết hắn là người bên cạnh Tề Hầu, nói: "Quân thượng có dặn dò gì?" Tự nhân cười nói: "Quân thượng thỉnh Công tử làm bột đậu hoặc là cháo đậu. Hôm nay Quân thượng không thoải mái, muốn ăn cái này." Đang bận, nghe Tề hầu tới quấy rối, Ngô Củ chỉ là gật gật đầu, nghĩ thầm một chốc sẽ lấy cho Tề Hầu một chén. Tự nhân truyền lời xong vội vã liền trở về phục mệnh. <HunhHn786> Ở trước mặt Tề Hầu, tự nhân miêu tả một phen. Nói Công tử Củ dụng tâm cỡ nào cỡ để nấu cháo, lập tức sẽ có món dâng lên. Tề Hầu nghe hoàn toàn thoả mãn. Tuy rằng trong dạ dày còn chưa thoải mái, thế nhưng tâm tình chuyển tốt. Hắn rửa mặt thay y phục, chờ cháo đậu đưa đến. Ngô Củ giằng co nửa canh giờ, cuối cùng đem tất cả cháo đậu nấu xong đổ vào một cái bồn gỗ thật lớn, rồi nhờ nhóm thiện phu tìm đến một đống bát đũa. Nhóm thiện phu không rõ vì sao, bất quá vẫn giúp đỡ Ngô Củ đem cái bồn gỗ lớn nghi ngút khói cùng bát đũa bưng đi cửa sau dinh thự Ung thị. Quản sự không biết Công tử Củ đi nửa canh giờ lại mang đến một bồn cháo lớn, làm hắn sợ hết hồn. Hắn còn tưởng rằng Công tử Củ chỉ là nói chơi, đảo mắt liền quên mất, nào có biết Công tử Củ lại muốn nấu ăn. Ngô Củ sai người đem cháo ra cửa sau. Chỗ đó chỉ còn có một ít người kiên nhẫn ngồi chờ. Khi cửa vừa mở ra, mọi người đều ngửi thấy được một mùi thơm phức. Sắc mặt ai cũng kinh ngạc, tất cả đồng loạt đứng lên, cảnh tượng nhất thời có chút hỗn loạn. Tử Thanh sợ Công tử Củ bị thương, vội vã ngăn lại. Ngô Củ lại không chút nào ghét bỏ dân chạy nạn, tự mình phân phát cháo cho dân chạy nạn. Dân chạy nạn được phát cháo ăn, rất nhanh liền truyền ra. Những người đã đi rồi cũng đều quay lại, còn có dân chạy nạn chưa tới gây sự, tất cả đều chạy tới cửa sau dinh thự Ung thị. Không bao lâu một hàng dài được xếp thành. Vì quy định của Ngô Củ phát cho từng người một, nên tuy rằng có đói bụng nhưng mọi người phải đứng xếp hàng có trật tự chờ được phân cháo ăn. Thiệu Hốt đi tìm Công tử Củ, phát hiện Công tử không ở trong phòng. Sau đó lại đi tìm, thấy có chút kỳ quái, hắn không tìm được Công tử Củ ở nơi nào hết. Thế nhưng nghe nói cửa sau có phát cháo ăn, hắn liền hiếu kỳ đi xem. Vừa nhìn thấy cảnh tượng hắn đã giật mình ghê gớm. Công tử Củ cư nhiên ở nơi đó, hơn nữa cùng Tử Thanh bận không thể tách ra. Thiệu Hốt vừa nhìn thấy, chạy về đem Đông Quách Nha cùng Quản Di Ngô đến, trên đường còn gặp Tào Mạt. Mọi người liền cùng đi hỗ trợ phân cháo. Bận một buổi sáng, Quản Di Ngô nhìn dân chạy nạn, vuốt vuốt chòm râu, cảm thán nói: "Công tử có thiện tâm rất tốt. Nhưng nhất định phải có đối sách, bằng không quanh năm trưng thu thuế má, cuộc sống bách tính sẽ càng ngày càng tệ, lâu dài Tề quốc khó ổn." Ngô Củ nhìn Quản Di Ngô, cười nói: "Quản sư phụ nhìn xa, vậy liền thỉnh Quản sư phụ bày mưu tính kế." Quản Di Ngô gật gật đầu, xác thực trong lòng đã có suy tính, không nghĩ tới đã bị Ngô Củ nhìn ra. Kỳ thực không phải Ngô Củ lợi hại nhìn ra, mà là Ngô Củ biết được. Quản Di Ngô sau khi vào triều đã có một loạt chính sách, trong đó một chính sách nổi trội là "không đánh mà thắng" cùng với những cải cách thúc đẩy phát triển nông nghiệp. Căn cứ đồng ruộng tốt xấu thu hoạch nhiều ít mà đến trưng thu thuế má. Đừng thấy đây chỉ là hơi hơi sửa đổi một ít thuế nông nghiệp, thế nhưng cải cách đã mang đến chuyển biến vô cùng lớn lao. Ngô Củ biết đến cái này thế nhưng nội dung cụ thể chẳng hề hiểu rõ, các chi tiết nhỏ hay điều khoản còn cần dựa vào Quản Di Ngô. Công tử Củ nói ra lời mở đầu, Quản Di Ngô cũng dễ mở miệng. Mọi người ở bên này bận rộn, mà bên kia Tề Hầu vẫn luôn chờ đến cơm trưa mà không có thấy chén cháo nào đến. Ngô Củ bắt đầu bận túi bụi, liền quên mang cháo cho Tề Hầu. Đừng nói là cháo, bây giờ bản thân còn sốt, đầu óc hỗn hỗn, lại bận rộn bỏ cơm, thể lực Ngô Củ đã vượt qua giới hạn chịu đựng. Mà Tử Thanh cũng đem việc này quên mất. Tề Hầu chờ mãi, chính là không chờ được, tâm tình không tệ chờ đến tâm tình hậm hực, sắc mặt cũng mù mịt lên. Tự nhân sợ đến run rẩy. Cõi đời này chỉ sợ cũng chỉ có Công tử Củ khiến cho Tề Hầu đợi như thế. Tự nhân cuối cùng run cầm cập nhẹ giọng nói: "Quân thượng, Công tử Củ nấu cháo chú ý tinh tế. Tiểu thần xin lệnh đi nhìn một cái, xem cháo như thế nào rồi." Tề Hầu sắc mặt không dễ nhìn, âm trầm phảng phất là đáy nồi cháy, gật gật đầu, nói: "Đi đi." Tự nhân nhanh chóng chạy đi phòng bếp. Vừa vào phòng bếp, bên trong trống rỗng, đâu chỉ là Công tử Củ, thiện phu cũng không có ai. Thiện phu trong Ung thị đều là người xuất thân cùng khổ, tự nhiên biết đến dân chạy nạn khổ sở thế nào. Bọn họ vừa mới đầu còn xem thường Công tử Củ. Một Công tử làm sao nấu bữa cơm? Kết quả phát hiện Công tử Củ cũng không phải nói chơi, mà nấu cho dân chạy nạn ăn. Vì vậy nhóm thiện phu đều tự động giúp đỡ nấu cháo đem đi phân phát, nên bên trong bếp không có người nào. Tự nhân thật vất vả bắt lấy một thiện phu gấp gáp hỏi: "Ta hỏi ngươi, Công tử Củ đâu? Là nam tử mặc bạch y phú quý." Thiện phu nói: "Đại nhân ngài nói Công tử. Ở cửa phía sau, chính là đang phát cháo cho dân chạy nạn. Tiểu nhân đang muốn đi hỗ trợ." Tự nhân vừa nghe hoảng hồn, nhanh chóng chạy về phục mệnh. Hắn đi tới cửa liền không dám đi vào, cuối cùng kiên trì vào phòng, quỳ trên mặt đất, run rẩy không dám mở miệng. Tề Hầu thấy sắc mặt tự nhân e ngại, cau mày nói: "Vì sao còn không thấy Công tử Củ?" "Chuyện này..." Tự nhân run rẩy nói: "Công tử Củ chính là... đang phát cháo... cho dân chạy nạn... cho nên..." Tề Hầu vừa nghe, nhất thời có chút kỳ quái, nói: "Cái gì?" Tự nhân lại lập lại một lần. Sắc mặt Tề Hầu nhất thời càng thêm mù mịt. Chính vào lúc này, Bảo Thúc Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng vừa vặn cầu kiến. Bọn họ chuẩn bị cùng Tề Hầu bẩm báo một chút về hành trình cùng đường đi. Hai người đi tới, cũng cảm giác được Tề Hầu âm trầm. Công Tôn Thấp Bằng tâm tình căng thẳng. Vì hắn làm chuyện thất đức, còn đang thấp thỏm chỉ lo có người biết. Công Tôn Thấp Bằng trở về phòng của mình, quả thực là trằn trọc bất an. Dù sao Ung Vu đã có phu nhân và con trai, hắn làm vậy hình như gây cho người ta khó chịu. Hơn nữa trong ấn tượng của hắn, làm xong Ung Vu đau dữ dội. Thực sự đó không phải việc chính nhân quân tử gây nên. Sau đó Công Tôn Thấp Bằng đi hỏi thăm, rồi lén lút thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thực Ung Vu không có phu nhân, từ khi về Ung thị bên người liền mang theo đứa bé, cũng không biết mẫu thân nó là ai. Chỉ biết mẫu thân đứa bé chết trong chiến loạn, bởi vậy lúc này Ung Vu cũng không có thê thất. Công Tôn Thấp Bằng thở phào nhẹ nhõm, mà vẫn cứ cảm giác tâm tình thấp thỏm. Tề Hầu sắc mặt không tốt, Công Tôn Thấp Bằng khó tránh khỏi lo lắng một phen. Tề Hầu khí tức âm trầm. Công Tôn Thấp Bằng cùng Bảo Thúc Nha đều hai mặt nhìn nhau. Hai người đều không biết bây giờ có nên bẩm báo hành trình hay không. Vào lúc này liền nghe tự nhân nói: "Quân thượng, Ung Vu xin gặp." Tề Hầu vừa nghe là Dịch Nha, tâm tình càng không tốt, lạnh giọng nói: "Hắn tới làm cái gì?" Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe là Ung Vu, trong lòng cũng là kinh hoàng, trộm nhìn sắc mặt Tề Hầu. Tự nhân thấp giọng nói: "Hồi bẩm Quân thượng, Ung Vu nói..... là bởi vì nghe nói Quân thượng thân thể có bệnh, cố ý làm một bát cháo đậu hiến cho Quân thượng." Tề Hầu vừa nghe, khó giải thích được cười lạnh một tiếng. Tất cả mọi người không rõ ràng đây là ý gì. Tề Hầu trong lòng không vui. Hắn nghĩ thầm mình ngày thường cho Công tử Củ hậu đãi, cũng nói chuyện ngay thẳng. Thế nhưng nhận được lạnh lùng, khi nóng hận không thể cho một cái tát. Nhưng trên dưới truy xe đều tự mình dìu, thường ban thưởng sơn hào hải vị mỹ vật. Mà Công tử Củ hồi báo cái gì? Tề Hầu chỉ có muốn Công tử Củ nấu một bát cháo mà thôi, lại chậm chạp không đến. Thà rằng chạy đi phát cháo cho đám dân chạy nạn không quen biết, cũng không quan tâm hắn. Còn không bằng kẻ thù Dịch Nha đến lấy lòng phục tùng hắn. Tề Hầu càng nghĩ càng là thấy chua xót. Cũng chẳng biết vì sao, có lẽ tâm lý chính là không thoải mái, đã lệnh người đem cháo bưng vào. Tuy rằng mùi thơm nức, uống mỹ vị, thế nhưng không biết vì sao hắn thấy không ngon. Bảo Thúc Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng đứng ở một bên chờ đợi. Trong khi Tề hầu ăn cháo, tự nhân nơm nớp lo sợ nói cho hai vị đại nhân lý do Tề Hầu tại sao tức giận như vậy. Công Tôn Thấp Bằng thấy không hiểu Tề Hầu vì sao giận. Công tử Củ rõ ràng làm việc thiện. Thân là Công tử, không để ý tới thân phận phát cháo cho dân chạy nạn, khí độ thật khiến người khác bội phục. Bảo Thúc Nha lại hiểu rõ ràng trong lòng. Tề Hầu dù sao cũng là trên vạn vạn người. Tuy rằng hắn từ nhỏ chịu khổ, thế nhưng bây giờ đã đăng đại điển, làm sao còn có thể chịu khổ như năm đó? Tâm tính cũng kiêu ngạo lên, vạn phần ngông cuồng tự đại. Bây giờ bị Công tử Củ lạnh nhạt, tất nhiên tâm tình không thoải mái. Tự nhân còn nhỏ giọng nói: "Thượng khanh, phải làm sao mới ổn đây? Hay là... tiểu thần đi mời Công tử đến?" Bảo Thúc Nha cười híp mắt, cũng không có thần sắc sợ hãi, lắc lắc tay, nói: "Không cần." Hắn nói, hướng bên trong đi mấy bước, đứng cung kính nói: "Quân thượng, Thúc Nha có mấy câu muốn nói cùng Quân thượng." Tề Hầu vì trong lòng tức giận, ngữ khí cũng không tốt, nhàn nhạt nói: "Sư phó mời nói. Bất quá... nếu thay Công tử Củ nói tốt, vậy liền không cần nói." Bảo Thúc Nha đúng mực nói: "Bảo Thúc Nha nhận được ân điển của Công, mời làm sư phó Quân thượng. Đó chính là rất may mắn, tất nhiên cảm tạ ân đức. Quân thượng biết Thúc Nha chỉ nói thật, không nói tốt, tất nhiên cũng không nói cho người khác dễ nghe." Tề Hầu nhàn nhạt nhìn Bảo Thúc Nha. Mấy câu nói này Tề Hầu càng không thích nghe, rõ ràng chính là đang tìm cớ nói tốt cho Công tử Củ. Nhưng Bảo Thúc Nha là sư phó, Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là nhịn, nở nụ cười nói: "Ồ? Sư phó mời nói, Cô rửa tai lắng nghe." Bảo Thúc Nha cung kính cúi đầu, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Đây chính là hành đại lễ. Thời kỳ Xuân Thu cũng không phải lúc nào cũng quỳ lạy khi hành lễ. Khi đó quần thần vào triều là ngồi trên chiếu, sau đó mới đứng lên, cuối cùng mới phải quỳ. Cái này cũng quy trình thể hiện quyền uy của giai cấp thống trị. Bảo Thúc Nha quỳ xuống, nhàn nhạt nói: "Là một thiện phu, vinh dự cao nhất có lẽ chính là hầu hạ Quốc quân, trở thành Thượng sĩ mà thôi?" Tề Hầu không lên tiếng, Bảo Thúc Nha còn nói: "Có thể làm bữa cơm cho người cao quý như Quân thượng là một loại vinh dự. Vinh dự này khiến cho tất cả mọi người đổ xô tới. Thắng thì có thể được rượu ngon mỹ nữ, cùng ban ân của Quân thượng. Mà không cần hồi báo lại, đem năng lực nấu cho người dùng thì lại là một loại phẩm hạnh. Bây giờ Công tử Củ thân mang loại phẩm hạnh này, quả thật là tấm gương cho đại phu học sĩ. Thúc Nha ở đây, trước tiên chúc mừng Quân thượng có may mắn." Bảo Thúc Nha ngôn từ cung kính khéo đưa đẩy, nói nịnh hót nhưng thật ra là khuyên can. Hết lần này tới lần khác nói thực sự êm tai, Tề Hầu sau khi nghe trong lòng hơi xấu hổ. Bảo Thúc Nha nói vài câu, hắn liền thông suốt. Tề Hầu cũng không phải không biết đạo lý này. Thế nhưng thân là Quốc quân, khó tránh khỏi muốn người khác phải vây quanh chiều theo ý hắn. Tình cờ có một người không theo liền kiêu ngạo lên. Tề Hầu sắc mặt hơi bớt giận, đứng dậy đem Bảo Thúc Nha nâng dậy, nói: "Sư phó dạy phải, Cô xấu hổ." Công Tôn Thấp Bằng vội vàng thở phào nhẹ nhõm. Tự nhân lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng thêm mắm dặm muối nói: "Quân thượng không biết, Công tử Củ cũng chưa dùng bữa, liền vội vàng làm cháo cho dân chạy nạn. Bây giờ thân thể có bệnh, thực là khổ cực." Tề Hầu nghe câu thêm mắm dặm muối, trầm mặc một hồi, nói: "Đi, theo Cô đi xem xem."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]