Tử Thanh đang bận bịu, có tự nhân đột nhiên đi tới nói:
"Đại nhân, Vương thượng mời ngài."
Tử Thanh vừa nghe, nhanh chóng đi tiểu tẩm cung.
Ngô Củ đang bưng một chén trà, chậm rãi thưởng thức, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã.
Gần đây Sở quốc không có việc gì, quan hệ cùng Chu quốc phát triển cũng không tồi, bởi vậy vô cùng thái bình. Ngô Củ cũng không có chuyện gì làm, rất lâu rồi không có bận rộn.
Tử Thanh còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn thấy Sở Vương nhàn nhã uống trà như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tử Thanh nói:
"Vương thượng, có chuyện gì dặn dò tiểu thần đi làm?"
Ngô Củ vừa nghe, cười híp mắt đem chén trà thả xuống, nói:
"Có có có, vừa vặn có chuyện này cần làm phiền ngươi đi một chuyến."
Tử Thanh càng ngờ vực nhìn Ngô Củ. Ngô Củ cười to ra, nói:
"Là như thế này, cách đây vài ngày, quả nhân cùng Tào Mạt đã đánh cược."
Tử Thanh kinh ngạc nói:
"Tào tướng quân?"
Ngô Củ gật gật đầu. Tử Thanh nghĩ thầm, Tào tướng quân ở xa ngàn dặm mà có thể cùng Vương thượng đánh cược, cũng không biết đánh cược cái gì.
Ngô Củ cười nói:
"Vì Quả nhân thua..."
Tử Thanh không lên tiếng, lẳng lặng đợi Ngô Củ nói tiếp, luôn cảm thấy Ngô Củ cười vô cùng nham hiểm, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Vì Quả nhân thua, mà Tào Mạt... hắn cái gì cũng không muốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu/2406653/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.