🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khương Nguyên hô to:



"Chú ba! Chú tạm tha con một lần đi!"



Tề Hầu không nói, chỉ là khoát tay một cái. Vệ sĩ bên cạnh tiến lên, nói:



"Thiếu gia, tiên sinh mệt mỏi, mời ngài bây giờ rời đi."



Khương Nguyên vô cùng tức giận, thế nhưng không dám nói gì. Hắn còn muốn cầu xin, thế nhưng Tề Hầu căn bản không nghe hắn nói chuyện, ôm lấy Ngô Củ, ôn nhu nói:



"Bảo bối, chúng ta trở về phòng đi ngủ bù. Ngày hôm qua vì tìm bảo bối, một buổi tối anh không ngủ."



Ngô Củ vừa nghe, lập tức dùng sức gật đầu, nói:



"Vâng!"



Tề Hầu ôm Ngô Củ từ đại sảnh đi về phòng ngủ, cũng không quay đầu lại. Khương Nguyên còn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, thế nhưng Tề Hầu không liếc hắn một cái.



Khương Nguyên bị đuổi ra đứng ở phía ngoài, còn có rất nhiều vệ sĩ chắn hắn, không cho hắn tiến vào. Khương Nguyên dùng sức đạp hai lần cánh cổng. HunhHn786



Rất nhanh Khương Vô Khuy cùng Trịnh Chiêu cũng đi ra. Bất quá hai người kia không phải là bị đuổi ra, mà là tự đi ra ngoài, không giống Khương Nguyên.



Khương Nguyên thấy hai người kia đi ra gào thét nói:



"Khương Vô Khuy! ! Mày là tiểu nhân nham hiểm! ! Mày không chết tử tế được! Mày là đồ vong ơn bỏ đá xuống giếng! Tao cho mày biết, mày không chết tử tế được!"



Hắn nói, liền thấy Trịnh Chiêu sắc mặt âm trầm, nhanh chân đi lại túm cổ áo hắn.



"A!"



Khương Nguyên hô một tiếng, thiếu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu/2406643/chuong-302.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.