“Em muốn tự mình uống, hay muốn anh đút?” Hoắc Trì Viễn đứng ở trước mặt Tề Mẫn Mẫn, cao ngạo liếc cô, tràn đầy uy hiếp.
“Không uống!” Tề Mẫn Mẫn che miệng nhảy dựng lên.
Cô không tiếp nhận uy hiếp.
Nói không uống thì không uống.
Đến ba cô cũng chưa có thể ép cô uống một ngụm canh gừng nào, anh thì đặc biệt sao?
Cánh tay Hoắc Trì Viễn duỗi dài ra kéo Tề Mẫn Mẫn về trong lòng, anh nhấp một ngụm canh gừng, bá đạo uy vào trong miệng Tề Mẫn Mẫn, còn dùng đầu lưỡi đẩy cánh môi của cô: “Nuốt xuống.
”
Tề Mẫn Mẫn bị ép nuốt cạn canh gừng, cay đến nỗi nước mắt nước mũi thiếu chút nữa chảy ra: “Người xấu.
”
Hoắc Trì Viễn hơi hất mày, cũng không hề phản bác, mà là tiếp tục dùng miệng đút canh gừng cho cô, mãi đến khi cô uống hết mới buông cô ra.
“Người xấu! Bạo hành! Cưỡng ép!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
Đây là thứ ghê tởm nhất mà đời này cô phải uống qua, cảm giác như dạ dày đang lật chuyển khuấy đảo, nhiều lần chỉ thiếu chút nữa là nôn ra.
Hoắc Trì Viễn không để ý đến kháng nghị của Tề Mẫn Mẫn, ngồi một chỗ rồi ôm cô về phòng ngủ.
Sau khi lấy chăn đắp cho cô xong, chỉ bỏ lại một câu: “Ngủ!”
Tề Mẫn Mẫn túm chặt lấy áo tắm của Hoắc Trì Viễn, đáng thương tội nghiệp nói: “Có thể không tắt đèn được không.
”
“Sợ tối?” Hoắc Trì Viễn quan tâm nhìn thoáng qua cô.
“Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3074116/chuong-24.html