“Năm đó là anh có lỗi với em.
Cho mẹ con các em chịu oan ức rồi.” Tề Bằng Trình áy náy vỗ về tóc quăn được chải chuốt tinh xảo của Dương Nguyệt Quyên, đau lòng nhắm mắt lại: “Anh là một người đàn ông không có trách nhiệm, vừa làm thương tởn vợ mình, cũng làm thương tổn người mà anh yêu nhất.”
Dương Nguyệt Quyên giơ tay lên che miệng ông lại, làm nũng nói: “Không được nói mình như vậy, anh là quá có trách nhiệm mới không ly hôn với chị ấy.
Em không trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng trách anh.”
“Năm đó anh không nên để em làm thư ký của anh, lại càng không nên lấy thân phận đã kết hôn trêu chọc em.
Sau khi trêu chọc lại càng không nên vứt bỏ em.” Tề Bằng Trình thở dài, vô cùng tự trách.
“Em biết anh vô cùng yêu thương Tề Mẫn Mẫn là xuất phát tự sự áy náy dành cho Nhã Lam, anh muốn mang những gì thiếu của Nhã Lam trả lại cho Tề Mẫn Mẫn.
Thật ra anh không có lỗi với NHã Lam, là em không nên động tâm với anh, không nên yêu anh.
Em và Tiểu Lạc đều hiểu rất rõ.
Mấy năm nay, hai mẹ con em cái gì cũng không muốn, chỉ muốn được ở bên cạnh anh, chỉ cần lúc nào đó anh cần, cả Tiểu Lạc và em đều ở bên cạnh anh.” Dương Nguyệt Quyên nói xong liền rơi lệ.
“Mắt em không tốt, đừng khóc!” Tề Bằng Trình nhanh chóng lau nước mắt cho Dương Nguyệt Quyên.
“Mắt em không mù được.
Trái lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3074073/chuong-45.html