“Nói cho chủ nhiệm của các người liên hệ với chồng cô ta, nhanh tới đón cô ta về nhà nghỉ ngơi.” Giáo y nói.
Lúc Tề Mẫn Mẫn đã tỉnh lại, nhìn thấy Ninh Hạo đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt hồng hồng nhìn mình.
Cô cố gắng ngồi dậy, đỡ lấy đầu óc vẫn có chút mê muội hỏi: “Sao mình lại ở phòng y tế?”
“Cậu vừa mới ngất xỉu.” Ninh Hạo đỡ lấy tay cô, quan tâm nhìn cô: “Hiện giờ thấy thế nào rồi?”
“Còn có chút choáng váng.” Tề Mẫn Mẫn khó chịu nhắm mắt lại.
Ninh Hạo khẩn trương ngồi vào bên cạnh giường bệnh, đỡ cô đến trước ngực mình: “Dựa vào mình, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.”
“Cậu đi học đi, mình nằm ở đây nghỉ một lát thì tốt rồi.” Tề Mẫn Mẫn có chút xấu hổ ngồi thẳng, không muốn quá thân mật với Ninh Hạo.
Ninh Hạo bất đắc dĩ, đành phải ngồi trở lại ghế dựa bên cạnh giường: “Bác sĩ nói để cậu về nhà nghỉ ngơi.
Giáo viên không có số điện thoại củaanh Hoắc, nên gọi cho bác Tiếu.”
“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn ôm đầu gối ngồi ở trên giường bệnh, sâu xa nói.
Ba hẵn không quan tâm cô nữa.
Ông có thể nhẫn tâm đổi cô lấy sự nghiệp của mình, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của cô? Lại nói hiện giờ ba đang nằm viện, cũng không quản được cô.
Nhớ tới ba, tâm tình của cô liền trở nên phức tạp.
Đã từng có tình cha con nồng đậm, hiện giờ trở nên mỏng như cánh ve.
“Nếu không, cậu gọi điện choanh Hoắc đi.” Ninh Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3074040/chuong-59.html