Chương 89
Rốt cuộc cô cũng mỉm cười.
Một khắc kia, anh cảm thấy chiếc bánh ngọt mình ăn vào chính là thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này.
Một năm kia, anh mười lăm tuổi, cô mười hai tuổi, anh học ở đại học Q xa nhà cả ngàn dặm, cô đứng trong đại sảnh của nhà ga, khóc đến không ngừng lại được. Anh chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa dỗ dành cô, nói: “Đi máy bay đến thành phố B chỉ mất bốn tiếng thôi. Nếu nhớ anh Hoắc Trì Viễn, thì gọi điện cho anh. Anh lập tức bay trở về gặp em.”
“Y Nhiên không muốn anh Hoắc Trì Viễn rời đi! Muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh!”
Một khắc kia, anh có một loại cảm giác không muốn đi học, ở thành phố A này mãi, ở bên cạnh Y Nhiên mãi mãi.
Một năm kia, anh đến Mỹ du học, cô đưa anh đi, đột nhiên anh phát hiện cô đã lớn thế nào, xinh đẹp động lòng người.
Một năm kia, mới từ trong phòng thí nghiệm đi ra, đang muốn quay lại ký túc xá nghỉ ngơi, ở cửa ký túc xá lại thấy được cô đang kéo va li hành lý.
Buổi sáng, cô mặc tạp dề, từ trong phòng bếp ló ra: “Anh Hoắc Trì Viễn, anh muốn ăn gì?”
Anh vừa lau tóc vừa đi từ trong phòng vệ sinh ra ngoài: “Buổi sáng em không có lớp mà, sao lại dậy sớm như thế?”
“Làm bữa sáng cho anh.” Cô nở nụ cười rực rỡ với anh.
“Cô chú Thẩm mà biết là anh coi em như bảo mẫu mà sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073988/chuong-88.html