Chương 103
“Lắm miệng!” Hoắc Trì Viễn nói xong, xách một túi ni lông to đồ ăn vặt đi ra ngoài, không thèm để ý Hoắc Nhiên trêu chọc.
Hoắc Nhiên thấy anh trai đi không thèm quay đầu, liền thu lại tâm trạng vui đùa, cầm bao đưa cho nhân viên thu ngân:”Tính tiền!”
Hoắc Trì Viễn lái xe đến cửa bệnh viện, liền bấm điện thoại gọi Tề Mẫn Mẫn:”Đã phẫu thuật xong chưa?”
“Rồi ạ! Cha em được đưa vào trung tâm giám sát, bệnh viện không cho người nhà vào thăm, đuổi nhà em ra ngoài” Tề Mẫn Mẫn vừa bánh kẹp vị cá, vừa trả lời.
Ninh Hạo nhìn thấy bộ dáng ăn uống ngấu nghiến của cô, biết được là cô thực sự rất đói. Anh rút giấy ăn, giúp Tề Mẫn Mẫn lau tay:”Ngón tay nào cũng dính dầu mỡ, lau sạch rồi hẵng nghe điện thoại”.
“Lớp trưởng, cậu có bệnh ưa sạch!” Tề Mẫn Mẫn buồn cười nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo xấu hổ gật đầu.
“Em đang ở đâu?” Hoắc Trì Viễn nghe thấy giọng của Ninh Hạo, sắc mặt vừa như trời cuối thu ấm áp biến thánh trời đông giá rét, lớn tiếng hỏi.
“Ăn cơm.” Tề Mẫn Mẫn đánh trống lảng, trưng vẻ mặt “anh làm gì được tôi?”.
“Ở đâu?!” Lần này thanh âm của Hoắc Trì Viễn tăng lên, thập phần giá lạnh.
“McDonald. Ngay đối diện bệnh viện.” Tề Mẫn Mẫn nhìn qua cửa kính trong suốt nhìn thấy chiếc xe hiệu Maybach của Hoắc Trì Viễn. Anh ta thực sự đến đón cô. Trong cô có một cảm giác không hiểu được, là cảm động sao?
“Đi ra!” Hoắc Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073958/chuong-102.html