Chương trước
Chương sau


Chương 165

“Ngủ sớm? Tại em xem phim qua nhiều đúng không?” Hoắc Trì Viễn nghe xong, không hỏi bật cười.

“Chú cũng xem ‘Bạn gái của anh ngủ sớm’?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.

“Không có thời gian. Hôm họp lớp cũ nghe được người ta tán gẫu qua.”

“Cũng đúng. Chú một người còn giỏi hơn mười người.” Tề Mẫn Mẫn kéo má, buồn bã nói,”Chú, không được mệt quá đâu đấy.”

“Anh ở trên giường cũng một người giỏi hơn mười người. Không tin chờ anh về rồi chúng ta sẽ nghiên cứu thật kỹ.” Hoắc Trì Viễn cười xấu xa nói.

“Chú, anh có thể nói chuyện tử tế hơn không?” Tề Mẫn Mẫn phồng hai má, giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

Hai ngày nay anh vẫn luôn trêu chọc cô, làm cô ngượng ngùng nói chuyện với anh.

Hoắc Trì Viễn nở nụ cười nhưng lát sau lại nghiêm túc ra lệnh:”Mau ngủ.”

“Anh thật sự muốn nuôi em thành heo.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút.

“Không bắt em ngủ cũng bắt em ăn no. Anh xem xem, bụng em phình ra hết rồi!” Tề Mẫn Mẫn đem IPAD quay vòng quanh eo.”Anh xem xem, bao công đi bơi đều công cốc hết rồi!”

“Vậy là tốt lắm. Cái ôm rất có tâm.” Hoắc Trì Viễn vui vẻ cười rộ lên.

“Có tâm cái đầu anh!” Tề Mẫn Mẫn tức tối quát lên, “Ngày mai anh mau gọi cho bà quản gia, không được tẩm bổ cho em nữa, từ ngày mai em muốn ăn chay!”

Sáng sớm, sau khi giúp cha làm thủ tục xuất viện, Tề Mẫn Mẫn đi về nhà với cha.

“Ông già, đi chậm một chút.” Cô đỡ cha đi vào biệt thự, quan tâm dặn dò ông.

“Cha khỏe lắm. Con xem cha đi đường một lát đều không có chuyện gì. Tại con vẫn xem cha như bệnh nhân.” Tề Bằng Trình cưng chiều véo má con gái.

“Cũng không biết là ai thiếu chút nữa thì dọa chết người ta hai ngày trước.” Tề Mẫn Mẫn liếc Tề Bằng Trình một cái.

“Đó là cha bị di ứng. Uống thuốc chống dị ứng là được.” Tề Bằng Trình vỗ vỗ bộ ngực,”Con xem, cha khỏe mạnh y như người trẻ tuổi.”

“Vâng vâng vâng! Cha rất khỏe mạnh.” Tề Mẫn Mẫn cười bướng bỉnh đẩy mạnh Tề Bằng Trình vào phòng khách.”Mau vào đi cho con còn nghỉ ngơi!”

Tề Bằng Trình trên mặt lộ ra vui mừng.

“Cha, chị, hai người đã về rồi!” Tề Lạc chạy xuống lầu, nhiệt tình lao vào trong lòng Tề Bằng Trình, “Cha, con nhớ cha chết đi được.”

“Nhớ cha sao không đi đón?” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nhìn Tề Lạc.

“Em với mẹ thu dọn phòng ngủ, nấu cơm.” Tề Lạc ôm cánh tay Tề Bằng Trình,nhìn Tề Mẫn Mẫn thuần khiết cười nói, “Không phải bên cạnh cha còn có chị sao?”

“Giúp việc trong nhà chết sạch rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn không tin Tề Lạc. Tề Lạc chuyện trong nhà sẽ không đụng một ngón tay, chuyện gì cũng sai giúp việc đi làm, so với cô còn giống thiên kim đại tiểu thư hơn. Cô mới là không tin Tề Lạc lại giúp đỡ quét tước phòng ốc.

“Giúp việc nào có giúp mình thu dọn sạch sẽ? Em muốn làm cho phòng của cha sạch sẽ, thoải mái.” Tề Lạc hất đuôi tóc, dáng vẻ thiên chân rực rỡ.

Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng cười, không thèm để ý đến Tề Lạc. Mẹ con nhà này càng ngày càng làm cho người ta ghê tởm.

Dương Nguyệt Quyên bưng thức ăn đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy bọn họ, lập tức cười nói:”Tề Mẫn Mẫn về rồi! Dì đã làm món tôm hùm thủy tinh mà cả hai cha con đều thích.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.