Chương 189
Hoắc Trì Viễn lâm vào trầm mặc, dường như đang tự vấn điều gì. Nửa ngày mới mở miệng:”Nha đầu, anh không phủ nhận vết thương trong lòng anh còn chưa vơi đi. Nhưng hiện tại có em rồi anh lại thấy rất tốt.”
“Chú, em muốn vĩnh viễn là cái giằm trong tim anh.” Tề Mẫn Mẫn cuộn tròn trong ghế dựa yếu ớt nói.
“Cái gì?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày không hiểu.
“Đâm anh, làm cho anh và em cùng đau.” Tề Mẫn Mẫn giương đôi mắt đẹp, u oán nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Con nhím nhỏ! Giờ đây em đang đâm vào tim anh.” Hoắc Trì Viễn một lần nữa ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng.
“Không cảm giác thấy.” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng. Anh đau lòng đều là vì Tưởng Y Nhiên, cô làm gì có bản lĩnh làm đau anh chứ?
“Không nỡ làm em phải khóc, không nỡ làm đau em, muốn ôm em nhưng lại muốn chạy trốn em.” Hoắc Trì Viễn thở dài thật dài,”Anh cũng không biết phải đối mặt với em như thế nào. Ở công ty mọi người đều trông cậy vào anh nhưng anh lại liên tục thất thần. Nha đầu, chúng mình làm hòa đi.’ “Ai bảo anh ác với em!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, hung hăng nói:”Anh dám đánh em, em sẽ cắn nát tim anh.”
“Phá thì đã phá rồi.” Hoắc Trì Viễn cầm tay cô đặt lên lồng ngực mình, “Ngày nào cũng đau.”
“Đáng đời!” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, nhưng ánh mặt đẹp vẫn không giấu được sự đau lòng sâu sắc. Cả ngày hôm qua cô đều ngửi thấy mùi máu, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073788/chuong-187.html