Chương 394
Thấy Tề Mẫn Mẫn đau đến mức cắn chặt môi, Hoắc trì Viễn vươn bàn tay to định vuốt khuôn mặt cô nhưng Tề Mẫn Mẫn lập tức tránh đi.
Tay anh khựng lại mãi một lúc lâu sau mới co thành nắm đấm bỏ tay xuống.
Anh xoay người xuống lầu, định mang cho Tề Mẫn Mẫn một cốc nước ấm thấy dì Lưu mang một bát nước gừng từ phòng bếp ra.
“Cố tiên sinh, cậu bảo thiếu phu nhân tranh thủ lúc còn nóng thì uống hết nhé!” Dì Lưu đưa bát nước gừng cho Hoắc trì Viễn.
“Cảm ơn dì!” Hoắc trì Viễn nhận chén nước gừng, lạnh nhạt nói cảm ơn, xoay người định đi lên lầu dì Lưu lại giữ anh lại.
“Cố tiên sinh, mấy ngày nay thiếu phu nhân hay ngồi một mình rồi thẫn thờ. Tôi còn thấy cô ấy còn khóc thầm nữa. Cô bé cũng đáng thương, cậu đối xử với cô ấy tốt hơn một chút đi!” Dì Lưu khẩn trương nói. Bà biết, với thân phân của bà không nên nhúng tay vào việc hai vợ chồng người ta nhưng quả thật bà không chịu được. Bà là người ngoài cuộc còn cảm thấy đau lòng cho Tề Mẫn Mẫn.
“Dì Lưu, cảm ơn dì! Mấy ngày nay đã làm phiền dì nhiều rồi!” Hoắc trì Viễn nói xong, trầm mặc lên lầu.
“Còn nữa, Cố tiên sinh…… ” Dì Lưu lại giữ Hoắc trì Viễn lại.
Hoắc trì Viễn dừng bước, đứng trên cầu thang xoay người nhìn dì Lưu, chờ bà nói tiếp.
“Tôi nghĩ cậu cũng nên quên Tưởng tiểu thư đi! Chúng ta không phải nên nhìn vào tương lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073469/chuong-387.html