Chương 406
Hoắc trì Viễn trầm tư hơn mười giây, rồi mới xem cháo trong nồi nói: “Đã nửa tháng không nghỉ ngơi rồi. Anh thấy mệt mỏi.”
“A….”
Tề Mẫn Mẫn mất mác xoay người, đi vào nhà ăn, vô lực gục xuống bàn.
Hoắc trì Viễn ở nhà, kỳ thật cũng chỉ vì quá mệt mỏi, không có liên quan gì tới cô.
Hoắc trì Viễn bưng cháo đi đến, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp ở trên bàn cơm, liền đặt cháo lên bàn, lo lắng tiến lên sờ sờ cái trán của cô:“Không nóng. Không thoải mái ở chỗ nào?”
“Không còn hơi sức. Chú, không có khẩu vị, cháu có thể không ăn bữa sáng không?” Tề Mẫn Mẫn úp mặt vào lòng bàn tay, đáng thương tội nghiệp hỏi Hoắc trì Viễn.
“Không thể!” Hoắc trì Viễn ngồi vào bên cạnh cô, lấy bát cháo qua, múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng cô, “Há mồm.”
Vì bị Hoắc trì Viễn cưỡng chế, Tề Mẫn Mẫn đành phải ngoan ngoãn há miệng.
Nhìn cô ăn hết nửa bát cháo, Hoắc trì Viễn mới thỏa mãn xoa xoa tóc cô nói: “Thực ngoan!”
“ Em không phải con chó nhỏ!” Tề Mẫn Mẫn kháng nghị bĩu môi.
Thời điển anh cưng chiều cô, liền yêu thương vuốt ve đầu cô, thời điểm không muốn nghĩ tới cô, liền mặc cho cô lấy lòng thế nào cũng mặt lạnh không thèm để ý.
Cô cảm thấy chính mình giống như sủng vật được anh nuôi dưỡng.
“Là so với con cún nhỏ đáng yêu hơn.” Hoắc trì Viễn cười nói.
“ Vậy vẫn là sủng vật!” Tề Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073447/chuong-399.html