Chương trước
Chương sau


Chương 449

Tề Lạc có bao nhiêu gấp gáp đây? Cậu trả lời chưa đầy một phút thì cô ta đã trả lời rồi: ‘Anh Ninh Hạo, ngày mai đi khu vui chơi có được không?’ Ninh Hạo nằm trên giường, cau mày nhắn tin: ‘Chờ tôi xem có việc gì không đã!’

Tề Lạc lập tức nhắn tin trả lời: ‘Anh Ninh Hạo, em đã hẹn với anh trước rồi. Anh không được hẹn với người khác!’ Ninh Hạo: ‘Chỉ có hai người chúng ta?’

Tề Lạc gửi một icon oan ức: ‘Chị em sốt, không đi được! Anh Ninh Hạo, nếu như anh cảm thấy chỉ có hai người chúng ta không tốt thì em sẽ rủ cả bạn học của em nữa!’

Ninh Hạo: ‘Không cần. Tôi không thích đi chung với người lạ!’ Tề Lạc lại gửi một icon vui vẻ: ‘Anh Ninh Hạo, anh đồng ý?’ Ninh Hạo hơi mỉm cười nhưng trong mắt cực kỳ khinh thường, ngón tay nhanh chóng gõ mấy chữ: ‘10 giờ sáng mai, gặp trước cửa khu vui chơi!’

Gửi xong tin nhắn, Ninh Hạo liền ném điện thoại sang bên cạnh, ôm lấy cái gối, nhắm mắt ngủ bù.

Say rượu làm cho người ta thật đau đầu, thất tình làm cho trái tim người ta thật đau đớn.

Anh cảm nhận được thống khổ đang dần dần ăn mòn xương cốt.

Thật khó khăn mới đi vào được giấc mộng, Tề Mẫn Mẫn lại cứ như vậy xâm nhập vào trong giấc mơ của anh, cùng anh khóc, cùng anh cười, cùng anh vui vẻ lớn lên.



Tề Lạc nắm chặt di động trong lòng bàn tay, hưng phấn đến nỗi muốn nhảy dựng lên.

Cô ta đã từng cho rằng sẽ không thể nào chạm đến trái tim làm bằng sắt đá kia của Ninh Hạo, không nghĩ tới anh sẽ nhắn tin cho cô, hơn nữa lại còn là lúc nửa đêm.

Chẳng lẽ anh rốt cuộc cũng quên được Tề Mẫn Mẫn, muốn kết giao thử với cô sao!

Không thể quá hi vọng!

Ninh Hạo là một người bảo thủ, có lẽ chỉ là không biết cự tuyệt cô như thế nào mà thôi.

Cô vẫn cần phải tính toán một chút.

Mẹ đã từng nói qua với cô: Con gái không thể chỉ treo cổ trên một thân cây! Phải tìm cho mình thật nhiều spare tire( lốp dự phòng). Đương nhiên cái spare tire nào cũng phải có điều kiện thật tốt mới được.

Tề Lạc cầm di động đứng dậy, lặng lẽ đi vào phòng bếp, mượn ánh sáng điện thoại tìm chai dầu Mù-Tạc. Cô ta mở nắp chai ra, dùng lực hút một miệng lớn. Bởi vì dầu Mù-Tạc quá cay, nước mắt nước mũi cô ta lập tức chảy ra. Cô ta cố nuốt nước mắt lập tức bỏ chai Mù-Tạc lại tủ bát, sau đó nhanh chóng quay lại phòng khách.

Nằm trở lại trên ghế sofa, sau khi đắp kín chăn, cô ta liền bịt kín lỗ tai, hét lên một tiếng kinh thiên động địa.Tiếng kêu như ma khóc quỷ hờn kia lập tức phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.

Tề Mẫn Mẫn bị tiếng thét này đánh thức, kéo kéo tay áo Hoắc trì Viễn, kinh hoảng ngẩng đầu: “Chú? Chú?”

Hoắc trì Viễn mở đèn lên, hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn một cái, mới trầm giọng an ủi: “Không có việc gì. Để anh xuống lầu nhìn xem. Chắc là Tề Lạc.”

”À….” Tề Mẫn Mẫn vừa nghe Hoắc trì Viễn nói, lập tức trầm tĩnh lại, không có khẩn trương nữa chỉ là có chút lo lắng. Tề Lạc hơn nửa đêm kêu như ma khóc đây là muốn giở trò quỷ gì!

Hoắc trì Viễn khoác thêm một chiếc áo, xỏ dép vào tiện đi xuống lầu, Tề Mẫn Mẫn lập tức túm chặt cánh tay của anh, khẩn trương nói: “Em đi xuống với anh!”

Hoắc trì Viễn hiểu rõ mỉm cười: “Anh là người trưởng thành.”

”Vậy cũng không được! Tề Lạc cái con bé chết tiệt kia quỷ kế đa đoan.” Tề Mẫn Mẫn lập tức khoác áo khoác, chân không đi xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.