Chương 462
Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn hạnh phúc nhìn Hoắc trì Viễn. Chỉ cần anh không hận cô, lại không tổn thương cô, cô liền chính là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này.
Tề Mẫn Mẫn gắp một miếng thịt tôm tươi ngon đưa tới bên miệng Hoắc trì Viễn: “Chú, chú cũng nên nếm thử một miếng đi.”
”Anh không có hứng thú đối với cái này.” Hoắc trì Viễn né tránh, nhàn nhạt đáp lại.
”Tuy con tôm này nhìn không được đẹp lắm, nhưng mà hương vị thật sự rất tuyệt! Anh nếm thử một miếng thôi!” Tề Mẫn Mẫn dụ dỗ Hoắc trì Viễn.
”Có phải anh bức em uống canh gừng xong bây giờ em là đang trả thù anh?” Hoắc trì Viễn nhướng mày hỏi. Cô vốn biết anh chỉ cần nhìn thấy tôm cua các loại là anh liền không muốn ăn, vậy mà bây giờ lại cố đi dụ dỗ anh.
”Canh gừng kia quả thật là rất khó uống, thịt tôm này mới chân chính là mỹ vị. Làm sao có thể giống nhau được?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói. Bà nội nói anh vừa thấy tôm cua liền thấy ghê tởm, quả thật là anh bóc tôm hừm cho cô ăn nhiều lần nên bây giờ đã có thể ăn cơm ngon lành mà không cảm thấy buồn nôn nữa. Nói không chừng một ngày nào đó anh cũng sẽ thích ăn tôm giống cô.”Tới tới tới! Chỉ một miếng thôi cũng được!
Một miếng thôi!”
Hoắc trì Viễn kiên trì hé miệng, buộc mình không cần phải nghĩ tới dáng vẻ lúc còn sống của nó.
”Hương vị thế nào?” Tề Mẫn Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073333/chuong-455.html