Chương 511
Tề Mẫn Mẫn dùng sức hít hít cái mũi, trừ mùi xạ hương nồng đậm trên người Hoắc trì Viễn, cái gì cô cũng không ngửi thấy.
”Em không biết rằng người khác phái luôn hấp dẫn lẫn nhau sao? Hương thơm trên cơ thể em cũng chỉ có anh mới ngửi được. Hoắc trì Viễn cười cười, nhéo lấy đôi má của Tề Mẫn Mẫn.
Sự hồn nhiên trong trẻo của cô luôn khiến tâm hồn và thể xác anh được thoải mái.
Có lẽ anh đã chán ngấy với chốn thương trường người lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, cho nên anh lại càng thích Tề Mẫn Mẫn đơn thuần thiện lương như vậy hơn.
”Em đây là ngửi thấy mùi hôi nách….không phải là từ trê người anh đấy chứ?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi.
”Hôi nách?” Hoắc trì Viễn tắt bếp, một tay nhấc Tề Mẫn Mẫn lên, đôi mắt đầy nguy hiểm uy hiếp cô, “Thật sự là hôi nách?”
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương, bối rối phủ nhận: “Em… Em, chắc khứu giác em có vấn đề. Không phải hôi nách! Là hương thơm! Là hương thơm đầy nam tính”
Nhìn đến ánh mắt muốn ăn thịt người của anh, cô có chút sợ hãi! Cô không muốn nhận loại trừng phạt kia nữa!
Hoắc trì Viễn thỏa mãn đặt Tề Mẫn Mẫn lên trên bàn bếp, dùng sức mút lấy môi cô, một lúc lâu sau, thanh âm khàn khàn vang bên tai cô: “Thật muốn ăn em!”
”Rán thịt bò…Thịt bò chín rồi!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nhắc nhở anh cô đang rất đói bụng, cô không phải là cơm trưa của anh.
Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073234/chuong-504.html