Chương trước
Chương sau


Chương 600

Hoắc trì Viễn hít sâu một hơi, tự nhủ rằng lời nói dối thiện chí của anh sẽ giúp bệnh tình bà Tưởng tốt hơn, “Bác gái, Tiểu Nhiên đến một thành phố khác, trong khoảng thời gian ngắn, cô ấy không thể về được!”

“Thành phố khác? Rất xa sao?” Bà Tưởng lúng túng hỏi.

“Đúng vậy!” Hoắc trì Viễn thở dài một hơi, “Bác gái, chúng ta đi dạo đi!”

“Bác muốn đến thành phố đó tìm Tiểu Nhiên!” Bà Tưởng nói thật, “Tiểu Viễn, con nói cho bác biết thành phố đó ở đâu đi!”

“Một thành phố hẻo lánh, không có nhiều phương tiện để đến đó!” Hoắc trì Viễn vừa đỡ bà Tưởng xuống lầu, vừa giải thích!

Vườn hoa được sửa sang lai cực kỳ thoải mái khác hẳn với sự thê lương hồi xưa.

Hoắc trì Viễn đứng trong vườn hoa, nhớ tới hình ảnh lúc nhỏ vẫn chơi đùa với Tưởng Y Nhiên ở đây, trái tim không khỏi càng lúc càng đau đớn.

“Bác gái, con sắp kết hôn!” Hoắc trì Viễn nói thật với bà Tưởng.

Anh cảm thấy việc sắp kết hôn nhất định phải nói rõ với bà Tưởng, anh không thể dấu giếm.

“Con sắp kết hôn với Tiểu Nhiên sao?” Bà Tưởng có chút hưng phấn.

“Không phải cô ấy! Bác gái, Tiểu Nhiên đã đến mội nơi mà chúng ta không thể đến được. Con cũng muốn không phải cô ấy thì không cưới nhưng con không thể khống chế, con đã thay lòng, yêu người khác. Con không thể tuân thủ lời hứa, sống cô đơn một mình cả đời này!” Lúc nói những lời này, Hoắc trì Viễn cực kỳ tự trách.

“Không phải Tiểu Nhiên? Vậy là ai?” Bà Tưởng tức giận đẩy Hoắc trì Viễn ra.

“Là một cô gái thật đáng yêu. Cô ấy gọi là Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc trì Viễn nhớ tới Tề Mẫn Mẫn, khóe môi không tự giác nhếch lên, giống như trăng non đầu tháng, đôi con ngươi đạm mạc cũng nhiễm ý cười.“Tề Mẫn Mẫn?” Tưởng phu nhân nghe thấy Hoắc trì Viễn nói, đột nhiên nhớ tới đứa con gái kia của mình, lửa giận trong lòng vơi đi không ít, nhưng vẫn đầy trách cứ nhìn Hoắc trì Viễn, “Xem ra đến đã đến lúc phải thay đổi toàn bộ rồi. Cậu lúc trước rất thích Nhiên Nhiên.”

Hoắc trì Viễn không nghĩ tới dì Tưởng có thể dễ dàng nói ra bất mãn trong lòng như vậy.

Là tin anh kết hôn kích thích đến dì Tưởng, hay là y thuật của bác sĩ Vương cao siêu đây?

“Bác gái, cháu biết bác cực kỳ thất vọng về cháu. Nhưng cháu không muốn dấu diếm bác. Cháu xác thực là vẫn chưa hết yêu.” Hoắc trì Viễn nắm chặt quả đấm, ngẩng đầu nhìn trời không.

Không biết Y Nhiên ở thế giới bên kia có cảm thấy cô đơn, thương cảm hay không??

“Tôi có chút lạnh. Chính cậu tự chờ đi. Xin lỗi không tiếp được.”

Tưởng phu nhân lạnh lùng nói xong, liền quấn thật chặt áo khoác xoay người đi vào biệt thự.

Hoắc trì Viễn biết dì Tưởng cực kỳ thất vọng về anh, nên cũng không có ngăn cản. Một mình anh cô đơn đứng ở trong sân, mặc cho gió lạnh ập tới, làm tán loạn mái tóc đen của anh.

Không biết đã qua bao lâu, thân thể anh lúc đó đã bị thổi cho đông cứng lại, Tề Mẫn Mẫn liền gọi điện thoại qua.

Anh nhìn thấy là tên Tề Mẫn Mẫn, trái tim lạnh giá tự nhiên tăng thêm một chút lo lắng. Nhận điện thoại, anh không tự giác được liền dùng giọng nói trầm ấm ôn nhu hỏi: “Bé con, thử xong áo cưới rồi hả?”

“Hoắc trì Viễn, áo cưới rất được, nhưng mà áo ngực có chút hơi thấp, anh không ngại đi?” Tề Mẫn Mẫn thật cẩn thận hỏi anh.

“Chờ anh!” Hoắc trì Viễn vừa nghe thấy áo ngực thấp, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng ra khỏi nhà họ Tưởng, về thẳng nhà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.