Chương trước
Chương sau


Chương 797

Vương Giai Tuệ còn chưa kịp phản ứng gì thì Hoắc Nhiên đã đứng dậy đi về phía cô.

“Anh…… anh định làm gì?” Vương Giai Tuệ đề phòng, trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên cúi người, ôm lấy Vương Giai Tuệ đặt lên ghế sô pha: “Ăn cơm!”

Vương Giai Tuệ lúng túng chớp chớp mắt.

Tại sao tên lang băm bặm trợn này hôm nay lại dịu dàng, chăm sóc người khác như thế chứ?

Chắc trúng tà rồi!

Tôi nói này Hạt Tiêu Nhỏ, hôm nay em sao lại ít nói vậy hả?” Hoắc Nhiên trêu chọc nháy mắt nhìn Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ lạnh mặt, kiêu ngạo nói câu: “Không có tiếng nói chung!”

Hoắc Nhiên chẳng những không có tức giận, ngược lại còn thoải mái cười to: “Này là được rồi! Tôi còn sợ em yêu tôi a! Ăn cơm ăn cơm!”

“Yêu anh?” Vương Giai Tuệ thiếu chút nữa thì phun nước bọt, không, hẳn là phun khí mới đúng.

“Nhanh ăn cơm nào. Em ăn rồi tôi mới có thể trở về giao đãi được với chị dâu.” Hoắc Nhiên chuyển đũa sang cho Vương Giai Tuệ, chính anh cũng ngồi vào ghế đối diện cô, so đũa chuẩn bị ăn.

“Anh Hoắc, anh cũng chưa ăn?”

“Tôi vừa mới từ trên bàn mổ lăn xuống liền bị anh cả tóm được, bức tôi đưa cơm đến cho em.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.

“Bác sĩ thực sự nhiều việc như vậy?” Vương Giai Tuệ nhìn đến bộ dáng như lang thôn hổ yết của Hoắc Nhiên liền hỏi.

“Nhiều việc! Một ngày ở trên bàn phẫu thuật cũng gần mười mấy giờ, tan tầm liền mệt như chó, hai cái đùi này cũng không biết là của ai nữa.” Hoắc Nhiên nhấc môi mỏng, bất đắc dĩ thở dài.

“Tôi nhớ rõ anh hôm qua còn nói một ngày hẹn những 3 người bạn gái, hai cái đùi kia của anh cũng coi như là mệt đi?” Vương Giai Tuệ hơi hất mày.

Cô mới không tin những điều anh vừa nói.Cuộc sống của anh sau khi tan tầm hẳn là tương đối đặc sắc, tuyệt đối là một cái hoa hoa công tử. Mệt thành chó nhưng vẫn có đủ sức để đi hẹn hò?

Hoắc Nhiên thiếu chút nữa phun hết cơm vào mặt Vương Giai Tuệ. Anh vừa vỗ ngực vừa nói nói: “Hạt Tiêu Nhỏ, đề tài này trẻ con không nên xem vào.”

Vương Giai Tuệ bĩu môi, chọn một cọng rau xanh bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa kháng nghị: “Anh hai Cố, tôi trưởng thành rồi!”

“Ở trong mắt tôi, em vẫn chỉ là đứa bé thôi!” Hoắc Nhiên đột nhiên đứng dậy, duỗi cánh tay qua, dùng sức nhéo khuôn mặt của Vương Giai Tuệ.

“Anh nói cứ như kiểu mình là một lão già vậy. Cố đại gia, anh ăn cơm cho cẩn thận! Lại nhéo mặt tôi nữa tôi sẽ tố cáo anh có hành vi dâm loạn tuổi vị thành niên!” Vương Giai Tuệ uy vũ khí phách trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.

Mặt Hoắc Nhiên thiếu chút nữa liền thành màu xanh lè: “Thật là tiểu nha đầu không biết phân biệt phải trái!”

“Những người bạn giường của anh khẳng định là biết phân biệt phải trái. Anh đi mà tìm mấy cô ấy đi!” Vương Giai Tuệ bất mãn sẵng giọng.”Tôi cũng không nợ anh nhân tình!”

Cũng không phải cô bắt anh đưa cơm tới, nhân tình này cô không cần phải trả! Nếu có trả thì cũng là trả Tề Mẫn Mẫn! Cùng Hoắc Nhiên một xu quan hệ cũng không có!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.