Chương 822
Quản gì hận thù chứ?
Quản gì bác gái có hài lòng hay không?
Chỉ có anh và cô mới quan trọng nhất.
Nhưng anh không thể quá ích kỉ.
Anh cũng hiểu lý do tại sao Tề Bằng Trình vẫn kiền trì như thế.
Nếu anh không xử lý tốt chuyện của bác gái thì Tề Mẫn Mẫn ở bên cạnh sớm hay muộn cũng bị thương tổn.
Tề Bằng Trình không nỡ để con gái tổn thương.
Mà anh, cũng không nỡ để vợ mình chịu bị thương dù chỉ một chút.
Cho nên, anh chỉ có thể đưa Tề Mẫn Mẫn về nhà!
“Nếu đã đến đây rồi thì cùng vào ăn cơm đi!”Giọng nói của Tề Bằng Trình đột nhiên vọng ra từ của lớn.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy giọng nói của ba, lập tức mắc cở đỏ mặt đẩy Hoắc trì Viễn ra.
Hoắc trì Viễn bình tĩnh mở cửa xe, đi đến bên người Tề Mẫn Mẫn, nắm tay cô đi vào trong.
“Chị!” Tề Lạc niềm nở chào đón, nhiệt tình giữ chặt tay Tề Mẫn Mẫn, “Chị không có việc gì chứ?”
“Vốn cũng không nghiêm trọng.” Tề Mẫn Mẫn nhếch khóe miệng, tiện rút tay ra, đi theo Hoắc trì Viễn vào nhà.
“Hoắc…Trì…Viễn… Anh cũng tới rồi?” Tề Lạc khoát tay với Hoắc trì Viễn, trên môi nở nụ cười đầy ngọt ngào.
“Tề Lạc, ai dậy cô không biết lớn nhỏ như vậy rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn lập tức trừng mắt, không vui răn dạy.
“Hai người không phải muốn ly hôn sao? Vậy thì không phải là anh rể rồi. Đúng không? Hoắc trì Viễn?” Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072634/chuong-814.html