Chương trước
Chương sau


Chương 872

Tề Lạc dùng sức cắt miếng thịt bò, ghen tị nhìn Tề Mẫn Mẫn cười nói, trong lòng lại sinh hận.

Nếu không phải hiện tại mẹ không nắm toàn cục trong tay, cô nhất định sẽ vạch một nhát lên khuôn mặt tươi cười của Tề Mẫn Mẫn.

“Tề Mẫn Mẫn, hôm nay có việc gì vui sao? Con cười cũng thật vui vẻ?” Dương Nguyệt Quyên vẻ mặt từ ái nhìn Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi han.

“Việc vui? Bà lại mang thai hả?” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi.

Dương Nguyệt Quyên lập tức giận tái mặt, xấu hổ ho khụ một tiếng.

Tề Mẫn Mẫn chẳng lẽ biết rằng Bằng Trình đã lâu không chạm vào bà, cho nên dùng hai từ “Mang thai” tới nói móc bà sao?

Nha đầu đáng giận!

Ngụy trang bằng một khuôn mặt ngu ngốc, ai ngờ bên trong lại ác độc đến vậy!

Dương Nguyệt Quyên hận không thể xé nát nụ cười của Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, dưới đáy lòng lại lạnh lùng nở nụ cười một tiếng.

Đừng tưởng rằng cô ngốc, nhìn không ra được sự nhiệt tình mấy ngày hôm nay của Dương nguyệt Quyên là dối trá hay sao.

Cô hẳn không cho đối phương cơ hội để lôi kéo làm quen.

Bởi vì Dương Nguyệt Quyên không xứng!

Cho dù bị coi là thiếp,Dương Nguyệt Quyên cũng là tiểu tam phá hoại nhà người ta!

“Chị, chị nói gì thế? Nhà chúng ta nếu thực sự có người mang thai thì cũng là chị đi?” Tề Lạc loạng choạng đuôi ngựa, thiên chân vô tà cười hỏi.

“Đối với em nếu cảm thấy dì mang thai mới đúng là vui mừng.” Tề Mẫn Mẫn trào phúng cười, nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên.

“Dì đã bốn mươi tuổi đầu, còn sinh cái gì nữa? Có hai người con gái như các con là đủ rồi.” Dương Nguyệt Quyên từ ái nhìn Tề Mẫn Mẫn và Tề Lạc.

Tề Bằng Trình nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, sau khi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt cưng chiều vuốt má Tề Mẫn Mẫn: “Dì con không thể mang thai, bởi vì từ mười bốn năm trước ba đã buộc ga – rô rồi.”

“Vì sao?” Sau khi Tề Mẫn Mẫn nghe được, vẻ mặt kinh ngạc. Mười bốn năm trước, năm ấy mẹ qua đời.

“Ba đã sai một lần, chính là mất đi tình cảm chân thành trong cuộc đời này, không nghĩ lại để sai thêm lần nữa.” Tề Bằng TRình hối hận nói.

Tề Mẫn Mẫn cầm tay ba, nghẹn ngào an ủi ông: “Nếu mẹ biết, nhất định sẽ tha thứ cho ba.”

Dương Nguyệt Quyên dùng lực cắn môi, cố gắng không chế khuôn mặt mình, không để mình biểu hiện phẫn nộ ra ngoài.

Tề Bằng TRình vậy mà đã làm chuyện đó từ mười bốn năm trước.

Mà ông lại giấu diếm bà suốt 14 năm.

Khó trách mấy năm nay bà ăn nhiều thuốc bổ như vậy, đến cả đứa con gái cũng chưa sinh ra được.

Chẳng lẽ ông đã sớm đề phòng bà, sợ bà sinh con trai cướp đi sự nghiệp mà ông muốn để lại cho Tề Mẫn Mẫn sao?

Quá độc ác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.