Chương 905
“Em không khó quá.” Tề Lạc cố gắng bức ra mấy giọt nước mắt, mang theo bi thương nói: “Một ngày cũng là đủ rồi…”
…
“Theo ông nói một chút chuyện xấu trước đây của cháu nào.” Hoắc Tra Bố nắm tay Tề Mẫn Mẫn, tràn ngập từ ái nói.
“Chuyện xấu?” Tề Mẫn Mẫn chu miệng, bất mãn kháng nghị, “Ông ngoại, cháu là con gái, nói chuyện xấu thì rất dọa người, cháu nói những chuyện thú vị xảy ra lúc đến trường đi.”
“Cũng được, thế nhưng ông cũng thích nghe chuyện xấu của cháu.” Hoắc Tra Bố thoải mái cười.
“Lúc cháu vừa học năm nhất, cháu ngồi cũng bàn với một nữ sinh tóc ngắn đặc biệt, cháu đã đến gọi bạn ấy là anh, khiến bạn ấy khóc.”
“Đây là chuyện xấu!” Hoắc trì Viễn cười liếc mắt nhìn cô một cái.
“Ai nói?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn chu miệng: “Cho dù là chuyện xấu, cũng là chuyện xấu của bạn ấy, ông ngoại, cháu nói đúng không?”
“Ông đồng ý với Hoắc trì Viễn.” Hoắc Tra Bố cười ha ha nói.
“Cháu lại nói một chuyện xấu của người khác nữa!” Tề Mẫn Mẫn không cam lòng còn nói thêm mấy chuyện xảy ra lúc nhỏ, đùa Hoắc Tra Bố cười toe toét.
Hoắc trì Viễn dựa vào tủ đầu giường, vẻ mặt cưng chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn. Anh biết Tề Mẫn Mẫn cố ý khiến ông ngoại cười, tâm địa của cô đúng là thiện lương, đơn thuần, chỉ muốn đối tốt với người khác.
Anh liền thích cô như vậy, càng đơn giản càng tốt.
“Đủ rồi, đủ rồi, ông cười lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072468/chuong-897.html