Chương 913
Nghe anh nói thế, Vương Giai Tuệ càng tức giận.
“Người đàn ông chỉ có đối với người phụ nữ mình thích thật lòng mới có thể không kìm lòng được. Tin anh đi!” Hoắc Nhiên nhìn cô trừng mắt lên, lập tức giải thích.
“Nếu anh không có chuyện khác thì mời trở về đi!” Vương Giai Tuệ cố ý lạnh nhạt đuổi khách.
“Em xác định chân của em có thể đi đường được sao?” Hoắc Nhiên nhíu mày.
“Ai nói không thể.” Vương Giai Tuệ đặt chân xuống đất, không có chuyện gì đứng lên. Có lẽ bởi vì thời gian qua chân không được tiếp xúc nhiều với mặt đất, cả người lập tức mất cân bằng đánh về phía trước.
Hoắc Nhiên đã sớm có phòng bị đưa hai tay ra, kéo cô vào trong ngực: “Cứ cậy mạnh như vậy sao?”
“Em là bất ngờ chưa quen!” Vương Giai Tuệ không chịu thua sẵng giọng.
“Em không thể quá sốt ruột, được rồi, phải từ từ, chân để xuống đất.” Hoắc Nhiên dùng một tay đỡ cô, buông eo cô ra, bắt đầu giúp cô.
“Chân vẫn còn tê dại.” Vương Giai Tuệ nắm chặt tay anh, khó chịu nhăn mày.
“Mới hoặt động liền không chuyện gì.” Hoắc Nhiên đứng đối diện cô, cầm một cánh tay còn lại của cô, dùng hai tay đỡ cô đi về phía trước. Cô tiến một bước, anh lùi một bước: “Có thể chứ?”
“Được…” Vương Giai Tuệ cắn răng kiên trì.
“Có đau không?” Hoắc Nhiên vẫn có chút lo lắng hỏi han. Tuy anh đã chữa khỏi chân cho rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072453/chuong-905.html