Chương trước
Chương sau


Chương 957

Trịnh Húc mở miệng: “Tôi có thể làm chứng. Hoắc tổng quá khiêm tốn rồi.”

Tề Mẫn Mẫn nâng mặt Hoắc trì Viễn lên, hôn lên môi anh một cái: “Chú, anh có thể kiêu ngạo, thật mà!”

“Đều là dầu!” Hoắc trì Viễn lấy khăn giấy lau đi dầu ớt trên môi mình, giống như bất mãn, nhưng khóe mắt đều là ý cười.

“Tề Mẫn Mẫn, Hoắc tổng thẹn thùng.” Lynda rất hiểu hành động của anh.

“Em biết.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

“Có một thư ký thông minh như vậy, cảm giác có phần đáng sợ.” Hoắc trì Viễn hơi hất mày.

Có lẽ là Lynda đã ở bên anh từ lâu, có đoi khi anh không cần mở miệng cô vẫn đoán được anh nghĩ gì. Cô là một thư ký vô cùng giỏi.

“Em đây ngày nào cũng ngủ cạnh anh, anh có phải còn sợ hãi hơn không?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười hỏi.

“Nào có ai da mặt dày như vậy?” Hoắc trì Viễn cười nhéo má Tề Mẫn Mẫn.

Trác Liệt dẫn mẹ vào phòng bệnh, nhìn thấy Tề Bằng Trình đang bón thuốc cho Hoắc Tra Bố, lập tức tươi cười vui mừng.

Xem ra mẫu thuẫn đã được hóa giải.

“Dượng, hôm qua dượng ngủ ở đâu?” Trác Liệt đi đến bên Tề Bằng Trình, quan tâm hỏi.

“Dượng ngủ ở dãy ghế ngoài hành lang.” Tề Bằng Trình đón lấy cốc nước Hoắc Tra Bố đưa ra, xoay người thản nhiên nở nụ cười, “Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, mọi người sao lại đến đây?”

“Mẹ cháu lo lắng…..nên bắt cháu đưa đến đây.” Trác Liệt nhìn thoáng qua Hoắc Tra Bố, thật thận trọng thấp giọng trả lời. “Ông cháu cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình nóng nảy.

Hoắc Tra Bố dùng sức ho khan một tiếng.

Trác Liệt hiền lành nở nụ cười:”Ông, cháu nói không sai chứ?”

“Tiểu tử thối!” Hoắc Tra Bố hừ một tiếng.

Bác Ngạn cởi áo khoác, ngồi bên giường bệnh, cười hỏi:”Bác cả hôm nay cảm giác thế nào ạ?”

“Ta không sao! Tuyết lớn như vậy, đường núi khó đi. Các con xuống núi làm gì?” Hoắc Tra Bố không đồng ý nói.

A Khố phủi tuyết trên người, chân chất nói:”Hai ngày nay bọn con lo chuyện trong nhà, không đến đây thăm bác, không thấy yên tâm. Con nghe Trác Luân Bố nói…vợ của em rể đến đây khóc lóc om sòm, bác đừng tức giận quá mà hại đến thân thể.”

“Bác không tức giận! Nếu cô ta còn dám tới, bác sẽ một cước đá cô ta sang Nam Cực!” Hoắc Tra Bố nghiêm mặt nói. Nghĩ đến con gái bả bối vì sự tồn tại của người đàn bà đó mà thương tâm, đúng là hồ ly tinh.

“Con đã cảnh cáo cô ta. Cô ta sẽ không dám đến đâu ạ.” Tề Bằng Trình nhanh chóng trấn an Hoắc Tra Bố, sợ ông lại tức giận.

Hoắc trì Viễn tuy rằng không nói, nhưng ông biết anh có thể mời được chuyên gia từ B thị khó khăn như thế nào, ông không thể để cho Hoắc trì Viễn uổng công. Ông cũng hi vọng sức khỏe của ba vợ có thể bình phục, ít nhất có thể sống lâu thêm vài năm, để cho ông thay Nhã Lam tận hiếu.

“Em rể, cậu cũng thật là, sao lại nói cho cô ta biết chuyện bác cả đang nằm viện?” Bác Ngạn không hài lòng nhìn Tề Bằng Trình.

Bọn họ để Trác Luân Bố đi A thị, chỉ là muốn đưa Tề Mẫn Mẫn đến đây để cho bác cả vui vẻ. Cũng ngờ lại lôi thêm hai người chỉ nghe tên cũng làm cho người ta bực bội đến đây.

“Là con không chu đáo.” Tề Bằng Trình không vì mình mà biện minh, thành khẩn nhận lỗi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.