Chương 962
“Không phải em nghi ngờ anh đang già đi sao? Giờ anh chứng minh cho em xem!” Hoắc trì Viễn nham hiểm cười nói.
Tề Mẫn Mẫn ôm mặt, làm nũng nói “Không phải em đã đùa cho anh vui rồi sao?”
Hoắc trì Viễn cũng không định vì mấy câu nói đùa đó mà thả cô xuống, ngược lại bế cô càng lâu.
Có lẽ bởi vì hình ảnh này thật sự mỹ lệ, cho nên khách khứa trong cửa hàng đều dồn sự chú ý về phía họ.
Đi đến cửa ra vào, Hoắc trì Viễn mới thả Tề Mẫn Mẫn xuống. Lấy áo khoác lông cừu mới mua khoác lên người Tề Mẫn Mẫn, còn đội thêm cho cô mũ lông cừu, quấn thêm một lớp khăn quàng cổ, rồi mới nắm tay cố đi ra.
“Chú, bộ dạng của em bây giờ có phải rất giống con gấu to không?” Tề Mẫn Mẫn đuổi kịp bước chân của Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm cười hỏi.
“Không giống gấu to, mà là bị bông!” Hoắc trì Viễn trêu chọc trả lời.
“Anh dám biến em thành bị bông, rốt cuộc là có ý gì?” Gương mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn nhăn lại, giận dữ nói.
“Vì không muốn ai chú ý đến em để em đắc ý. Như vậy anh mới có thể có được em cả đời.” Hoắc trì Viễn không chút để ý trả lời, nói ra ý muốn thật sự.
“Chỉ có anh cảm thấy em đắc ý. Thật ra em căn bản không quan tâm đến mấy sự chú đó.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.
Cô ít nhất cũng xứng với hai chữ “Đáng yêu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072355/chuong-954.html