Chương 983
Trác Liệt: ‘Tề Mẫn Mẫn, đừng nóng vội!’
Chỉ có một tin nhắn ngắn ngủi.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc trì Viễn, bất an hỏi: “Hoắc trì Viễn, ý của anh Trác Liệt là gì vậy?”
Hoắc trì Viễn ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, cười: “Chắc là anh ấy đoán em cực kỳ sốt ruột, sợ em chạy loạn lung tung dễ gặp chuyện không may nên nhắn tin dặn dò thôi. Chắc không có việc gì đâu!”
Tề Mẫn Mẫn úp mặt vào ngực Hoắc trì Viễn, nặng nề nói: “Có lẽ vậy! Ba về thành phố A rồi, không biết ba có biết chuyện của ông ngoại hay không?”
Hoắc trì Viễn nhìn màn đêm: “Bé con, khá muộn rồi. Trước tiên chúng ta đến bệnh viện xem tình hình của ông ngoại. Nếu tình trạng của ông ngoại nguy kịch thì em báo cho ba. Còn không thì mai chúng ta liên hệ lại cũng được!”
“Ừm. Đúng là chỉ có anh suy nghĩ chu đáo. Ba vì việc công ty nên mới gấp rút trở về. Nếu ông ngoại không có việc gì thì không nên làm phiền ba!” Tề Mẫn Mẫn khen ngợi, gật đầu.
“Nhóc con thông minh!” Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.
“Đây là anh tự khen mình sao?” Rốt cuộc Tề Mẫn Mẫn cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Bị em nhìn ra rồi!” Hoắc trì Viễn xấu hổ a một tiếng. Trước ánh mắt đắc ý của Tề Mẫn Mẫn, anh đón một chiếc xe taxi.
Ngồi trong xe, Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn mấy ngọn đèn đường, mười ngón tay khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072312/chuong-975.html