Chương 1017
Không định dễ dàng tha cho Tề Mẫn Mẫn như vậy cho nên bà ta và Tề Lạc xóa bỏ dấu chân của bản thân rồi chờ đợi Tề Mẫn Mẫn sa vào bẫy.
Nhưng mà kỹ thuật bắn súng của bà ta không tốt lại để Tề Mẫn Mẫn đào thoát mất.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Tề Lạc nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn ngã xuống, không cam lòng cắn môi.
“Về thành phố A!” Dương Nguyệt Quyên nhìn con gái, “Nhớ kỹ, chúng ta chưa bao giờ tới nơi này!”
“Con biết!” Tề Lạc không kiên nhẫn trả lời.
Tại sao lại để Tề Mẫn Mẫn chạy trốn mất.
——
Tề Mẫn Mẫn khó chịu mở mắt, nhìn thấy Hoắc trì Viễn đang nằm bên cạnh, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Cô vội vàng đứng lên, ôm Hoắc trì Viễn vào lòng: “Hoắc trì Viễn, tỉnh tỉnh lại!”
Tề Mẫn Mẫn gọi một lúc cũng không thấy Hoắc trì Viễn mở mắt. Tề Mẫn Mẫn đau lòng ôm đầu anh, khóc lóc thảm thiết: “Hoắc trì Viễn, em không muốn anh chết! Anh mau tỉnh lại! Em ở đây!”
Bọn họ vừa thoát khỏi gấu rừng lại có người ám sát.
Đây chính là ngày bi thảm nhất của bọn họ.
Hoắc trì Viễn cứu cô nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Là va chạm gây ảnh hưởng đến não sao?
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn tỉnh táo lại. Cô không thể khóc được, cô phải nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Nếu Hoắc trì Viễn chỉ bị thương bên ngoài thì phải nhanh chóng bang bó cho anh, không thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072246/chuong-1009.html