Chương 1028
“Trời sáng rất nhanh. Chốc nữa thôi chúng ta được xuống núi rồi.” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói.
“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn trong lòng cảm thấy khó chịu.
Rời khỏi nơi ông ngoại từng sống, rời khỏi nơi cô mất đi bé con, cô cảm giác tim mình như bị cái gì đâm vào, đau đến ứa mồ hôi lạnh.
“Ngày giỗ sang năm chúng ta sẽ lại đến..” Hoắc trì Viễn nghẹn ngào nói.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu:”Đến thăm ông ngoại và….bé con của chúng ta.”
Nói xong, nước mắt lại dàn dụa.
Hoắc trì Viễn không nói gì, chỉ cố gắng trấn tĩnh lại ôm chặt Tề Mẫn Mẫn. Vừa rồi ý anh cũng là muốn sang năm quay lại thăm ông ngoại và bé con.
Ông trời thật keo kiệt với bọn họ, chỉ cho bọn họ vui mừng vài ngày, rồi lại cướp đi báu vật đó.
………………
Tề Bằng Trình rửa mặt xong, đứng ngoài cửa nhẹ giọng hỏi:”Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn đã ngồi ngồi dậy được chưa?”
“Chưa.” Hoắc trì Viễn đáp lại “Ba, Tề Mẫn Mẫn còn hơi sốt.”
Nghe Hoắc trì Viễn nói, Tề Bằng Trình bất chấp trốn tránh, sốt ruột đẩy cửa bước vào:”Bảo bối, con khó chịu ở đâu?”
“Đau bụng, đầu choáng váng, toàn thân vô lực.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt trả lời. Cô cảm giác yết hầu khô khốc, lúc nào cũng buồn nôn.
“Còn không mau rót nước cho Tề Mẫn Mẫn?” Tề Bằng Trình ôm Tề Mẫn Mẫn dậy, căm tức ra lệnh cho Hoắc trì Viễn.
Cậu ta là bác sĩ, chẳng lẽ không biết bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072223/chuong-1020.html