Chương 1080
Sau khi Ninh Hạo nghe xong cũng cười rộ lên: “Vài năm nay anh không dựa vào dượng mà có thể phát triển tốt như vậy, dượng sẽ phải vì thế mà kiêu ngạo.”
“Lời này của em đừng nói trước mặt ba anh.” Tô Hoán hạ giọng, cẩn thận nói.
“Anh là sợ ông ấy đắc ý vênh váo sao?” Ninh Hạo cười hỏi.
“cho tới bây giờ ông ấy đều chưa bao giờ thừa nhận anh, tuy trong lòng ông nghĩ như thế.” Tô Hoán dựa cửa sổ sát đất, vừa uống rượu đỏ vừa nói.
Lúc trước khi anh muốn vào giới diễn viên nghệ sĩ, người nhà đều phản đối, thậm chí ba còn muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Hiện giờ anh có chút thành tựu, ba chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt đắc ý,
“Kia để trong lòng là cao hứng vì anh. Thế nhưng, em cảm thấy dượng càng hi vọng anh có thể thừa kế gia nghiệp của dượng.” Ninh Hạo cười nhấp một ngụm rượu đỏ.
Từ nhỏ Tô Hoán đã có vẻ phản nghịch, tính cách có chút bướng bỉnh lỳ lợm, anh nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ làm đến cùng. Cho nên anh mới có thể có dũng khí phản kháng, làm chuyện mình thích.
Anh thật sự hâm mộ Tô Hoán.
“Qua vài năm, chờ anh thành công sẽ trở về.” Đột nhiên Tô Hoán ôm lấy cổ nInh Hạo, thần bí nói: “Tiểu Hạo, thương lượng với em chuyện này.”
“Có chuyện gì cứ nói, đừng đột nhiên thân mật như vậy.” Ninh Hạo mất tự nhiên đỡ Tô Hoán. Hai người đàn ông ôm ấp nhau cùng một chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072154/chuong-1072.html