Chương 1107
Ưng Mẫn có chút xấu hổ cúi đầu, yếu thế cắn môi.
Sau một lúc lâu, cô lại ngẩng lên, thanh lệ trong mắt có thêm chút khí thế.
“Tề Mẫn Mẫn, toi không biết rốt cuộc tôi đã đăc tội cô ở đâu, cô cứ như thế… nói móc tôi.” Ưng Mẫn chua xót nở nụ cười: “Dù sao cũng gần nhà, thêm một chút cũng không vấn đề gì.”
Nói xong, Ưng Mẫn xoay người, đi về phía bác sĩ Lý.
“Trong phòng hơi nóng, ra ngoài đi tản bộ với tôi.” Ưng Mẫn nhìn bác sĩ Lý, nhu nhược nói.
Thật ra người theo đuổi cô bên cạnh không ít, cô vẫn chưa đáp lại ai.
Đêm nay cô có chút bi thương.
Lúc Tề Mẫn Mẫn nói móc cô, Hoắc trì Viễn vậy mà đứng ở bên cạnh xem diễn trò, hoàn toàn không có ý giúp cô.
Trước mặt nhiều đồng nghiệp như thế, cô còn là chủ nhiệm, tất nhiên phải bắt lấy chiếc bè gỗ cứu vớt tôn nghiêm sắp bị sụp đổ của mình.
“Chỉ cần em muốn, anh nguyện ý.” Bác sĩ Lý cong cánh tay lên, chờ Ưng Mẫn tiến lên.
Ưng Mẫn cứng ngắc sống lưng đi qua, gắt gao ôm lấy cánh tay của anh.
Hoắc trì Viễn vẫn im lặng nhìn Ưng Mẫn và bác sĩ Lý rời đi, dáng vẻ đăm chiêu.
“Hoắc trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn túm tóc anh, áp vào bên lỗ tai của anh hỏi: “Anh đau lòng rồi hả?”
“Không có.” Hoắc trì Viễn nhíu mày: “Ưng Mẫn có chút thất thường, có lẽ gần đây tâm tình của cô ấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072106/chuong-1099.html