Chương 1110
Hôm nay Ứng Mẫn vẫn tuyên chiến với cô cho nên cô không thể không đáp trả.
Tề Mẫn Mẫn rất nhanh đã hòa nhập với mọi người cùng chơi đấu địa chủ.
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhếch mày một chút.
Tề Mẫn Mẫn có đồng bọn rồi nên không cần anh nữa sao?
“Hoắc trì Viễn, đã lâu không gặp, anh có vẻ gầy đi nhiều đó. Ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, mệt mỏi lắm sao?” Ứng Mẫn quan tâm hỏi.
Nhìn thấy Ứng Mẫn ngồi đối diện anh, Hoắc trì Viễn thất thần một chút, cười trả lời: “Không mệt chút nào. Ngược lại mới đúng, ở bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy mới tìm thấy vui vẻ!”
“Chăm sóc một đứa trẻ mà không cảm thấy phiền phức sao?” Ứng Mẫn mím môi, khó tin nhìn Hoắc trì Viễn.
“Có cảm thấy mệt mỏi hay không thì còn phải xem xét tâm trạng. Tề Mẫn Mẫn rất đáng yêu khiến tôi muốn chiều cô ấy. Cho nên tôi cảm thấy không mệt mỏi!” Hoắc trì Viễn mỉm cười.
“Nhưng mà anh gầy đi!”
“Mấy hôm trước đi Hắc Hà săn thú nên có chút mệt. Nhưng tôi cảm thấy như vậy là vừa phải, không có mỡ thừa!” Hoắc trì Viễn tao nhã nhấp một ngụm rượu đỏ.
“Hóa ra anh đi Hắc Hà. Chắc là tín hiệu không tốt nhỉ?” Ứng Mẫn nở nụ cười tươi cười, “Em còn tưởng rằng anh không muốn nhận điện thoại của em. Hóa ra là không có sóng!”
“Ứng Mẫn, anh đã nói chuyện với dượng anh rồi. Với tư cách là đồng nghiệp cũ, tôi cũng chỉ giúp em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072100/chuong-1102.html