Chương 1120
“Để tôi yên tĩnh một chút.” Nghe giọng nói cảm giác như bà Tưởng đã già đi rất nhiều.
“Được. Bác có lời nào muốn nói với bác trai thì hãy nói hết ra đi. Chờ bác nói xong, cháu đưa bác về nhà.” Lý Nham đứng dậy, thành khẩn nói.
Bà Tưởng mờ mịt nhìn về một nơi xa lắm, gật gật đầu với Lý Nham.
Lý Nham lui lại phía sau mấy bước, đứng ở nơi đó lo lắng nhìn bà Tưởng, đề phòng trường hợp bà không thể khống chế được.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn liền nhẹ nhàng thở ra, “Đừng gây tiếng động. Nỗi khổ trong lòng bác ấy cần được giải tỏa hoàn toàn.”
“Anh phát hiện ra cậu thích hợp là một bác sĩ tâm lý hơn.” Hoắc Trì Viễn cười cười nói với Lý Nham.
“Anh không phải là người đầu tiên nói ra điều này.” Đôi mắt Lý Nham lộ ra chút dịu dàng.
“Vậy người đầu tiên nhất định là Tư Đồng rồi.” Hoắc Trì Viễn nghi ngờ cười hỏi.
“Cô ấy có vẻ nhạy cảm, nên em thường làm người định hướng tâm lý cho cô ấy. Có lẽ vì lí do đó, nên cô ấy mới yêu một người bình thường như em.” Lý Nham lạnh nhạt cười nói.
“Đối với em nghe chú nói, Tư Đồng chạy tới thành phố T vì em, chắc là em ấy yêu em sớm hơn.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“là sao, nha đầu này!” Lý Nham vui vẻ cười yếu ớt.
“Nhất định là hai đứa biết nhau trước khi đến thành Phố T.” Hoắc Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072080/chuong-1112.html