Chương 1200
Ngay lúc Dương Nguyệt Quyên sắp đánh xuống Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn đúng lúc đuổi tới. Anh dùng một tay kéo Tề Mẫn Mẫn qua, một tay chặt chẽ bắt được cổ tay của Dương Nguyệt Quyên, ánh mắt lạnh lùng trừng vào đối phương: “Bà làm hại con của tôi, còn định đánh vợ tôi sao?”
“Cậu không cần… chụp mũ…loạn!” Dương Nguyệt Quyên chột dạ nói lắp.
Hoắc Trì Viễn đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, vươn tay, một chiếc súng săn lập tức xuất hiện trên tay anh.
Sau khi thuộc hạ lui xuống, khẩu súng liền mở ra trước mặt Dương Nguyệt Quyên: “Bà nên nhận ra cây súng này!”
“Súng…cậu tìm được ở đâu… giá họa cho tôi?” Dương Nguyệt Quyên bất an liếm môi.
“Bà cho là ném súng xuống thì tôi không tìm được chứng cớ sao? Ngại quá, không thể như bà mong muốn. Không những người của tôi tìm được cây súng này, còn tìm được dấu vân tay của bà ở trên.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, tràn ngập tuy hiếp liếc nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Tề Lạc nghe được Hoắc Trì Viễn nói, thiếu kiên nhẫn trước tiên, luống cuống: “Chị…anh rể…mẹ em…”
Ngậm miệng!” Dương Nguyệt Quyên lập tức rống to, ngăn cản con gái.
“Mẹ…” Dù sao Tề Lạc cũng vẫn còn trẻ, rất nhanh đã không thể chống đỡ được, âm thanh khóc nức nở.
Dương Nguyệt Quyên ngẩng đầu lên, ngạo mạn liếc nhìn Hoắc Trì Viễn: “Trên đó có dấu vân tay của tôi thì thế nào? Cậu cảm thấy có thể đổ tội cho tôi sao? Cậu thấy tôi có tội sao không báo cảnh sát, các người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3071917/chuong-1192.html