Chương trước
Chương sau


Chương 1205

“Ba, ba thực sự quyết định giao công ty cho con?” Thật ra Tề Mẫn Mẫn cũng không có bao nhiêu dã tâm muốn kế thừa gia nghiệp. Nhưng là vì không cho mẹ con Dương Nguyệt Quyên bới móc ra mưu kế thực hiện, cô mới không phản đối.

“Ý ba đã quyết.” Tề Bằng Trình từ ái cười gật đầu.

“Được!” Tề Mẫn Mẫn mới nhận bút, ký tên mình lên trên.

Nhìn hai người ký tên, MÔI của Dương Nguyệt Quyên giống như động kinh, không thể khống chế nổi run rẩy.

Đưa giao ước cho luật sự, Tề Bằng TRình nhìn về phía dương Nguyệt Quyên: “Không cần lại thương tổn Tiếu Nhiễ, thương tổn con bé thì các người cũng không chiếm được bất kỳ ưu đãi gì cả. Có gì cứ nhằm vào tôi. Trong tay tôi còn có chút bất động sản, thế nhưng nếu tôi chết ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ quyên toàn bộ những thứ đó cho từ thiện.”

Nghe Tề Bằng Trình nói, Dương Nguyệt Quyên tức đến trắng bệch cả mặt.

Đây là ông đang ngăn chặn tất cả mưu đồ đoạt lấy gia sản của bà.

“Bằng Trình… ông là… chồng của tôi… làm sao… tôi có thể hại ông?” Dương Nguyệt Quyên thở hổn hển, gian nan mở miệng.

“Ngừa bất trắc!” Tề Mẫn Mẫn tràn ngập trào phúng hừ một tiếng: “Ba tôi lại tin bà thì đúng là ngốc!”

Dương Nguyệt Quyên trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn, một câu cũng không dám nói.

Luật sư Phương đặt giao ước chuyển nhượng cổ phần vào cặp hồ sơ, lại lấy ra một phần văn kiện đưa cho Tề Bằng TRình: “Đây là văn kiện tài sản quyên tặng, ông Tề xem qua thử đi. Nếu ông chết không tự nhiên, tất cả những bất động sản đứng tên ông đều quyên tặng cho tổ chức từ thiện.”

Tề Bằng Trình chỉ nhìn qua một lần, không chút do dự ký tên lên trên.

Hoắc Trì Viễn dùng vẻ mặt như đang xem diễn trò thưởng thức toàn bộ từ đầu đến cuối.

Dương Nguyệt Quyên nếu vẫn giở trò, thì một đồng cũng không có.

Bà ta không phải đứa ngốc, có thể thấy rõ được tình thế.

Chọc tới anh, là bất hạnh của bà ta!

Luật sư Phương thu lại tất cả văn kiện vào trong cặp, cung kính đứng dậy nói: “Tôi sẽ nhanh chóng để cho hai phần hiệp nghị này có hiệu lực.”

“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn đứng dậy, cầm tay luật sư Phương.

Sau khi luật sư Phương rời đi, rốt cuộc Dương Nguyệt Quyên đau đến ngồi cũng không yên, nghiêng người dựa vào sofa, đau đến từng đợt phát run.

“Em của cậu… sao… không đến?”

“Không vội.” Hoắc Trì Viễn lần mò tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, nhàn nhã nói.

Tề Mẫn Mẫn xoay người hỏi Hoắc Trì Viễn: “Anh Hoắc Nhiên đi công tác sao?”

“Thành phố B có hội thảo nghiên cứu chỉnh hình, Hoắc Nhiên làm một chuyên gia nên cũng tham gia diễn thuyết. au đó còn có một chút hoạt động khảo sát.” Hoắc Trì Viễn giải đáp tường tận.

“Đó không phải là sẽ đi lâu sao?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han.

“Anh nhớ lần trước là tầm nửa tháng. Làm sao vậy?” Hoắc Trì Viễn nghi ngờ nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Không biết Giai Tuệ có biết không? Để em đi gọi điện cho bạn ấy.” Tề Mẫn Mẫn lấy điện thoại ra lập tức gọi cho Giai Tuệ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.